Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013

Long An, một thoáng | Xin lỗi các em

Posted: 17/11/2013 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
di_tich_binh_ta
Long An, một thoáng
Tân An cửa ngỏ miền sông nước,
Vàm Cỏ Đông, Tây cuộn một dòng.
Ngọn rạch Châu Phê từ thuở đó,
Đến giờ con nước vẫn xanh trong.
Bà kể đời xưa đất Vũng Gù,
Thủ Thừa cưỡi ngựa xuống Tầm Vu.
Bỏ đồng xu lẻ ra mua vợ
Để tiếng hào hoa hậu thế lưu. {1]

Ta về Bình Trị, nhà lưu niệm,
Tìm dấu người xưa Cụ Nguyễn Thông.
Đâu buổi nhà tan thời nước mất,
Thơ văn lấp lánh mảnh gương lòng.
“Cõi Nam yên giặc bao giờ nhỉ?
Đất khách mồ chôn biết thế nào.
Tưới chén rượu cay lên cỏ biếc,” [2]
Đọc dòng thơ Cụ, cứ nao nao
Xuồng máy đưa ta về Nhựt Tảo,
Thuở nào cháy đỏ mặt sông xanh.
Lửa hồng huyền thoại Anh Chài Lịch
Giặc nhổ sao hết cỏ xứ mình.
Tiện đường Thuận Mỹ, đây mời bạn,
Mảnh đất nơi sanh bác Sáu Lầu.
Dạ cổ hoài lang thành vọng cổ,
Quà quê sông nước đã từ lâu.
Tách dòng Vàm Cỏ sang Cần Đước,
Nâng nhánh nàng thơm lúa Chợ Đào.
Dáng nghệ nhân xưa đình Vạn Phước,
Ngón đờn tài tử … khúc ca dao.
Rồi về Cần Giuộc chùa Tôn Thạnh,
Ghé lại Trường Bình, Mỹ Lộc chơi.
Nghĩa sĩ bóng xưa còn phảng phất,
Đâu đây văng vẳng giọng thơ người..
Cụ Đồ buổi ấy làm văn tế,
Tiếng nấc chìm trong tiếng súng Tây.
Leo lét đèn khuya cơn bóng xế,
Sầu giăng mấy dặm mảnh trăng gầy.
Ai viết bài tình ca Hậu Nghĩa,
Đã về thăm lại chốn xưa chưa?
Ngựa ô dòn nhịp lên Hòa Khánh,
Điệu lý tầm duyên ngọn gió lùa.
Thố Mố, Sò Đo bao dấu cũ
Một thời chiến trận vẫn chưa phai.
Cơ chi được một lần về lại
Nhặt kỷ niệm xưa, nhớ những ngày…
Ta nhớ ngút ngàn cây lúa sạ,
Nhúng mình bão lửa những bao năm.
Dẻo bền chân đứng hồn dân tộc,
Mãnh liệt vươn lên vẫn lặng thầm.
Kiến Tường Mộc Hóa tràm hương dậy,
Rộn tiếng ong bay đón khách về.
Tắc rán xuồng cui màu nắng mật,
Đất trời thao thiết nỗi thương quê.
Canh chua bông súng, bông điên điển,
Nấu cá linh non xứ Tháp Mười.
Dân dã món quê mùa nước nổi,
Một lần cũng đủ nhớ khôn nguôi.
Long An trọn một tình sau trước,
Cả một đời ta gửi chốn này.
Đã cảm thông nhau từ mấy độ,
Thân tình mời bạn hãy về đây.

[1] Gái Tầm Vu đồng xu ba đứa
Trai Thủ Thừa cưỡi ngựa xuống mua
(Ca dao)
[2] Thơ Nguyễn Thông

Xin lỗi các em
Tôi đâu phải người làm nông
Cày xong đánh giấc say nồng một hơi
Chuông reo tan buổi dạy rồi
Còn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên.
Trách mình đứng trước các em
Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!
Rụng dần theo bụi phấn bay
Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh
Dẫu là lời giảng của mình
Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang
Dẫu là tiết học vừa tan
Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!
Hiểu dùm tôi các em ơi
Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ
Cảnh đời chộn rộn bán mua
Áo cơm nào dễ chi đùa với ai.
Vờ quên cuộc sống bên ngoài
Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen
Dở hay, yêu ghét, trắng đen
Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu
Ai còn dằn vặt đêm sâu
Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên
Thật lòng tạ lỗi các em
Hiểu ra khi đã lớn lên mai này!
Bài thơ ra đời gần 30 năm, được trích in rất nhiều lần trên sách báo, lịch sách, các trang mạng… Nhân 20 – 11 in lại để hoài niệm… (TNH)
Trần Ngọc Hưởng

1 nhận xét:

  1. Chúc Thầy mạnh khỏe ,đã lâu em không vào blog .Hôm nay đọc bài thơ nhân 20-11 hay quá .

    Trả lờiXóa