Về đất Tiền Giang | Sương khói lặng thầm | Rượu quê ngày tết
Posted: 12/11/2013 in Thơ, Trần Ngọc HưởngVề đất Tiền Giang
Chợ Mỹ Tho xưa tỉnh Định Tường,Từ Sài Gòn xuống ngã Trung Lương.
Xe qua gió thổi tràn lên mắt,
Quả mận nổi danh đất miệt vườn.
Chùa Vĩnh Tràng mái ngói phủ rêu,
Từ lâu du khách viếng thăm nhiều.
Nụ cười Di Lặc sen vàng nở
Tiếng đại hồng chung thong thả gieo.
Ngọn tỏ ngọn lu đã rạng rồi,
Cầu Tàu, Giồng Nhỏ, Mỹ Tho ơi!
Lầu cao phố mới đông như hội,
Hủ tiếu ngon thơm vẫn đợi người.
Mời bạn cùng tôi đến Thới Sơn,
Cù lao cây trái lá xanh rờn.
Neo xuồng lên bến nghe tài tử
Đờn hát rộn ràng khúc cải lương.
Xoài Mút dội vang sóng Rạch Gầm
Tượng đài tạc lại dáng tiền nhân.
Nhấn chìm tàu giặc trăm năm cũ,
Tái diễn trên sông đã mấy lần.
Đáp chuyến xe đò về Chợ Gạo,
Đồng An Thạnh Thủy mượt mà xanh.
Bình Ninh nối chuyến phà Tân Thới,
Cửa Tiểu soi nghiêng mảnh đất lành.
Từ chiến tranh từng hứng bão dông.
Dừa cau xõa tóc lúa xanh đồng.
Chung tay gây dựng từ gian khó,
Huyện mới cù lao Tân Phú Đông
Chợt nhớ Gò Công miền đất biển,
Chợ Giồng bánh giá tiếng đồn xa.
Món quê đâu thể nào quên được,
Bao kẻ ly hương chạnh nhớ nhà.
Nhớ biển Tân Thành Vàm Láng cũ,
Tàu về cá nặng sóng chồm cao.
Đâu quên chiến tích, trời Gia Thuận,
Một khúc hùng ca… máu lệ trào.
Trở lại Mỹ Tho rẽ phía tây,
Đường về Cai Lậy,Cái Bè đây.
Quê hương đang ngọt mùa cam quýt,
Chợ nổi cùng mình ngây ngất say.
Bạn hãy theo tôi nối chuyến đi,
Long Hưng lắng đọng trống Nam Kỳ.
Lò Rèn vú sữa xinh như mộng,
Mời bạn ăn liền chớ ngại chi.
Rồi ta đổi hướng sang Tân Phước,
Xem đất phèn xưa đã trổ hoa.
Thơm khóm lên xanh từ mấy độ,
Vàng khoe bông mướp trước sân nhà.
Dân ờ miệt vườn chân chất lắm,
Đón người trải trọn tấm lòng quê.
Hôm nào thư thả xin mời bạn,
Thu xếp cùng tôi một chuyến về.
Sương khói lặng thầm
Trải bao lối tỉnh đường mê,Mươi năm hơn mới trở về vườn xưa.
Chốn này buổi ấy vào thơ,
Về thăm lại hóa ngồi nhờ người dưng.
Trải bao đầu suối cuối rừng,
Phơ phơ tóc mẹ rưng rưng khói vườn.
Mệt nhoài cơm áo tha hương,
Đã đau thất thổ lại buồn vong gia.
Trải bao bão táp phong ba,
Tuổi hồng xưa cũng nhạt nhòa, chao ôi!
Mẹ cha khuất núi lâu rồi,
Anh em ly tán… đâu người thân yêu.
Trải bao chìm nổi bọt bèo,
Trời xanh chỉ một cánh diều lửng trôi.
Cây cao bóng cả mất rồi,
Vườn xưa còn có nhớ người chủ xưa.?
Trải bao ngang trái nắng mưa,
Về nghe ngọn gió chuyển mùa chạnh thương.
Một đời trôi dạt bốn phương,
Buồn như tóc đểm khói sương lặng thầm…
Rượu quê ngày tết
Cất từ hạt nếp Gò Đen,Nước sông Vàm Cỏ hóa men rượu nồng.
Trời mênh mông, đất mênh mông,
Mưa chiều nắng sớm phiêu bồng rượu quê.
Gặp em ngày tết ta về,
Cạn ly tay dỗ giấc quê la đà.
Tưởng cầm một khúc dân ca,
Gừng cay muối mặn em là rượu quê.
Cỏ may ánh mãi lời thề,
Nửa đời xa, chút hương quê… vẫn nồng.
Nghĩa tình thơm hạt nếp đồng,
Để ai mắc võng đôi dòng sông quê.
Gập ghềnh sau cuộc tỉnh mê,
Tha hương mỏi bước lại về chốn đây.
Cầm tay một chút men cay,
Tình nồng như rượu… ta say bồng bềnh.
Ngỡ mình lú tuổi quên tên,
Nghe chăng bao nỗi niềm riêng ùa về.
Mời nhau cạn chén tình quê,
Có em ngồi rót tràn trề mùa xuân.
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét