Sương khói lặng thầm - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Trải bao lối tỉnh đường mê,
Mươi năm hơn mới trở về vườn xưa.
Chốn này buổi ấy vào thơ,
Về thăm lại hóa ngồi nhờ người dưng.
Trải bao đầu suối cuối rừng,
Phơ phơ tóc mẹ rưng rưng khói vườn.
Mệt nhoài cơm áo tha hương,
Đã đau thất thổ lại buồn vong gia.
Trải bao bão táp phong ba,
Tuổi hồng xưa cũng nhạt nhòa, chao ôi!
Mẹ cha khuất núi lâu rồi,
Anh em ly tán… đâu người thân yêu.
Trải bao chìm nổi bọt bèo,
Trời xanh chỉ một cánh diều lửng trôi.
Cây cao bóng cả mất rồi,
Vườn xưa còn có nhớ người chủ xưa.?
Trải bao ngang trái nắng mưa,
Về nghe ngọn gió chuyển mùa chạnh thương.
Một đời trôi dạt bốn phương,
Buồn như tóc đểm khói sương lặng thầm…
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét