Bóng nắng chiều tan
Tôi trở về ngắm lại bến sông xưa,
Dòng Cửa Tiểu đong đưa mùa trở gió
Chiếc phà lớn đã thay con đò nhỏ
Vẫn miệt mài đưa đón khách sang sông
Dải cù lao thành huyện Tân Phú Đông,
Chiếc nôi lớn bập bềnh trên sóng nước,
Cả mộtcõi đi về, tôi xuôi ngược
Thả hồn mình lẽo đẽo… đã bao năm
Còn lại đây một khoảnh khắc trầm ngâm
Dòng Cửa Tiểu mở lòng luôn độ lượng
Cho tôi phút thả hồn mình, cúi xuống
Nhặt lên từng con sóng vỡ… ngày qua
Được một lần tắm lại nước phù sa,
Gội sạch cả phấn hoa đời phố thị
Con sáo cũ bay hoài theo điệu lý
Đi cơn triều buông xõa… nỗi hân hoan
Sau bao lần mắc kẹt cõi nhân gian
Thuyền nhỏ xíu tham gì mà chở nặng
Trở lại đây đôi tay tôi vẫn trắng
Soi bóng mình lên bóng nắng chiều tan
Dốc cạn hồn trên ngấn nước trường giang
Dòng Cửa Tiểu mẹ hiền hằng yêu dấu
Vời vợi quá cho hồn tôi bến đậu
Đã một đời day dứt nợ tình nhau!
Vầng trăng Kinh Bắc
Cỡi con ngựa tía em về,
Kịp mùa hát hội trăng quê đêm rằm.
Bến bờ thao thức trăm năm,
Đâu làm như thể vô tâm được nào!
Giấu mình trong khúc ca dao,
Hồn thơ lục bát ngọt ngào lời ru.
Bồn chồn vó ngựa tương tư,
Rượu chìm đáy cốc thiên thu, chốn nào?
Tôi trở về ngắm lại bến sông xưa,
Dòng Cửa Tiểu đong đưa mùa trở gió
Chiếc phà lớn đã thay con đò nhỏ
Vẫn miệt mài đưa đón khách sang sông
Dải cù lao thành huyện Tân Phú Đông,
Chiếc nôi lớn bập bềnh trên sóng nước,
Cả mộtcõi đi về, tôi xuôi ngược
Thả hồn mình lẽo đẽo… đã bao năm
Còn lại đây một khoảnh khắc trầm ngâm
Dòng Cửa Tiểu mở lòng luôn độ lượng
Cho tôi phút thả hồn mình, cúi xuống
Nhặt lên từng con sóng vỡ… ngày qua
Được một lần tắm lại nước phù sa,
Gội sạch cả phấn hoa đời phố thị
Con sáo cũ bay hoài theo điệu lý
Đi cơn triều buông xõa… nỗi hân hoan
Sau bao lần mắc kẹt cõi nhân gian
Thuyền nhỏ xíu tham gì mà chở nặng
Trở lại đây đôi tay tôi vẫn trắng
Soi bóng mình lên bóng nắng chiều tan
Dốc cạn hồn trên ngấn nước trường giang
Dòng Cửa Tiểu mẹ hiền hằng yêu dấu
Vời vợi quá cho hồn tôi bến đậu
Đã một đời day dứt nợ tình nhau!
Vầng trăng Kinh Bắc
Cỡi con ngựa tía em về,
Kịp mùa hát hội trăng quê đêm rằm.
Bến bờ thao thức trăm năm,
Đâu làm như thể vô tâm được nào!
Giấu mình trong khúc ca dao,
Hồn thơ lục bát ngọt ngào lời ru.
Bồn chồn vó ngựa tương tư,
Rượu chìm đáy cốc thiên thu, chốn nào?
Qua truông ngựa hí nôn nao,
Trăng Kinh Bắc vẫn ngọt ngào non tơ.
Liền anh liền chị thẫn thờ,
Liều dìu nhau bước sang bờ chiêm bao.
Tóc đuôi gà, nón quai thao,
Điệu đàng guốc mộc đi vào mộng mê.
Người ơi người ở đừng về…
Giọng quê dỗ mãi giấc quê la đà
Dẫu Hằng Nga hay Nguyệt Nga
Liền em quan họ vẫn là giai nhân
Gừng cay kéo muối lại gần,
Mặn nhau trai gái tự dưng bỗng là…
Trần Ngọc Hưởng
Read more:http://datdung.com/modules.php?name=News&op=viewst&sid=8310#ixzz2XIs6AcXV
Under Creative Commons License:Attribution
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét