Nghĩ lúc về quê qua phà Bình Ninh
Thời trước nhiều trang hàn sĩ trẻRa đi đã hẹn được ngày về
Xênh xang áo mão vui như hội,
Võng lọng trống cờ bóng rợp quê
Ra đi tay chỉ dòng sông nhỏ,
Chỉ bến đò ngang chỉ nhịp cầu,
Hẹn có một ngày nên nghiệp lớn,
Bằng không thề chẳng trở về đâu
Thời nay ta cũng thân hàn sĩ,
Bỏ xứ ra đi lửa khói tràn.
Chín tuổi lìa nhà ra chợ học,
Thiệt tình chỉ muốn được bình an
Người xưa tuốt kiếm tìm danh lợi,
Ta chỉ riêng mài phấn kiếm cơm
Ngọn bút múa thêm vô dụng nữa,
Già rồi tay trắng…chẳng chi hơn
Mơ gì bái tổ vinh quy nhỉ!
Áo mão xênh xang nghĩ nực cười
Mừng thấy sông quê phà tấp nập,
Người đông như hội… đã là vui
Dừa Tân Thới
Ngựa Hồ xưa hí lộngMừng gió bấc tràn về.
Riêng ta lòng dậy sóng,
Ai nhắc gì về quê
Chỉ cần nhìn sóng nước,
Nở tím lục bình trôi,
Bông bần rơi trắng bãi,
Là lòng chợt… bồi hồi.
Thấy xuồng ba lá mỏng,
Khua nhẹ mái dầm xa.
Dáng chèo ai thân thuộc
Là nhớ biết bao là…
Nhìn rừng dừa xõa tóc,
Xanh mướt đứng gieo thơ
Trái dừa rơi chuột khoét,
Xao xuyến… đến không ngờ!
Đầu ngọn vàm Tam Lạch,
Nhà xưa, mái lá thôi,
Bóng dừa xanh nồng ấm,
Chia lửa khói cùng người,
Mẹ cha ta vất vả,
Suốt chiến tranh hòa bình
Cùng các con tan hợp,
Đều dưới bóng dừa xanh
Nhớ ơi dừa Tân Thới,
Mênh mang ngọn sóng trào
Cửa Trung và Cửa Tiều,
Đùm bọc dải cù lao
Dễ gì ta quên được
Đuốc lá dừa lung linh
Dễ gì ta chẳng nhớ
Mảnh đất đã sinh mình
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét