Trần Ngọc Hưởng
Cất từ hạt nếp Gò Đen,
Nước sông Vàm Cỏ hóa men rượu nồng.
Trời mênh mông, đất mênh mông,
Mưa chiều nắng sớm phiêu bồng rượu quê.
Gặp em ngày tết ta về,
Cạn ly tay dỗ giấc quê la đà.
Tưởng cầm một khúc dân ca,
Gừng cay muối mặn em là rượu quê.
Cỏ may ánh mãi lời thề,
Nửa đời xa, chút hương quê… vẫn nồng.
Nghĩa tình thơm hạt nếp đồng,
Để ai mắc võng đôi dòng sông quê.
Gập ghềnh sau cuộc tỉnh mê,
Tha hương mỏi bước lại về chốn đây.
Cầm tay một chút men cay,
Tình nồng như rượu… ta say bồng bềnh.
Ngỡ mình lú tuổi quên tên,
Nghe chăng bao nỗi niềm riêng ùa về.
Mời nhau cạn chén tình quê,
Có em ngồi rót tràn trề mùa xuân.
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013
Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013
DẤU TÀN PHAI
Bạc không còn sợi tóc xanh,
Tiếc thương mấy cũng phải đành thế thôi.
Đen dòn tóc nhuộm dẫu tươi,
Vẫn tàn héo nét ngậm ngùi đẩu đâu
Tuổi già đến đã từ lâu,
Trong từng sợi nhỏ tóc sâu giấu mình,
Phù du một kiếp nhân sinh,
Trăm năm thoáng chốc bóng hình trả vay
Từ tay trắng đến trắng tay
Biết còn để lại gì đây cho người
Tóc tơ từ sắc non tươi
Đến màu nhuộm thấm đẫm mùi phong sương
Vui sao sánh nổi với buồn,
Từ ta lạc giữa muôn phương bụi hồng
Có nhiều khi cũng là không,
Gừng cay muối mặn nhủ lòng sống vui.
Được thua chi cũng một đời,
Bảy mươi tóc bạc vai xuôi lưng gầy
Còn chăng hương nhụy thơ ngây,
Cho ta tìm lại nét mày em cong
Trần Ngọc Hưởng
Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013
Gửi Mẹ quê hương Posted: 23/12/2013 in Thơ, Trần Ngọc
Trần Ngọc Hưởng
Rạ rơm thơm một con đường,
Cầm tay nỗi vấn niềm vương ta về.
Ấm nồng đâu một mái quê.
Một dòng tóc bạc tư bề gió bay.
Trong mơ mẹ vẫn hao gầy,
Bao năm rồi giọt lệ đầy khôn vơi.
Các con máu thịt rã rời,
Bếp nghèo khó tránh rét trời căm căm.
Trăng mờ lạnh chỗ mẹ nằm,
Mưa dầm nắng dãi âm thầm khói hương.
Vuông nhà xưa quạnh quẽ buồn,
Chùa xa nghèn nghẹn tiếng chuông đổ đầy.
Ta về đứng lặng nơi đây,
Chắt khô hạt lệ khóc ngày đoàn viên.
Hiểu lòng mẹ vẫn mông mênh,
Cho dầu rời rã anh em cho dầu.
Mẹ quê hương vẫn trên đầu,
Rạ rơm vượt mọi bể dâu cõi người.
Đò neo bến vắng ta ngồi,
Rạ rơm thơm tiếng gọi mời đâu đây…
Trần Ngọc Hưởng
Rạ rơm thơm một con đường,
Cầm tay nỗi vấn niềm vương ta về.
Ấm nồng đâu một mái quê.
Một dòng tóc bạc tư bề gió bay.
Trong mơ mẹ vẫn hao gầy,
Bao năm rồi giọt lệ đầy khôn vơi.
Các con máu thịt rã rời,
Bếp nghèo khó tránh rét trời căm căm.
Trăng mờ lạnh chỗ mẹ nằm,
Mưa dầm nắng dãi âm thầm khói hương.
Vuông nhà xưa quạnh quẽ buồn,
Chùa xa nghèn nghẹn tiếng chuông đổ đầy.
Ta về đứng lặng nơi đây,
Chắt khô hạt lệ khóc ngày đoàn viên.
Hiểu lòng mẹ vẫn mông mênh,
Cho dầu rời rã anh em cho dầu.
Mẹ quê hương vẫn trên đầu,
Rạ rơm vượt mọi bể dâu cõi người.
Đò neo bến vắng ta ngồi,
Rạ rơm thơm tiếng gọi mời đâu đây…
Trần Ngọc Hưởng
Gửi Mẹ quê hương
Gửi Mẹ quê hương- Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Rạ rơm thơm một con đường,
Cầm tay nỗi vấn niềm vương ta về.
Ấm nồng đâu một mái quê.
Một dòng tóc bạc tư bề gió bay.
Trong mơ mẹ vẫn hao gầy,
Bao năm rồi giọt lệ đầy khôn vơi.
Các con máu thịt rã rời,
Bếp nghèo khó tránh rét trời căm căm.
Trăng mờ lạnh chỗ mẹ nằm,
Mưa dầm nắng dãi âm thầm khói hương.
Vuông nhà xưa quạnh quẽ buồn,
Chùa xa nghèn nghẹn tiếng chuông đổ đầy.
Ta về đứng lặng nơi đây,
Chắt khô hạt lệ khóc ngày đoàn viên.
Hiểu lòng mẹ vẫn mông mênh,
Cho dầu rời rã anh em cho dầu.
Mẹ quê hương vẫn trên đầu,
Rạ rơm vượt mọi bể dâu cõi người.
Đò neo bến vắng ta ngồi,
Rạ rơm thơm tiếng gọi mời đâu đây…
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013
Long An, một thoáng
Trần Ngọc Hưởng
Tân An cửa ngỏ miền sông nước,
Vàm Cỏ Đông, Tây cuộn một dòng.
Ngọn rạch Châu Phê từ thuở đó,
Đến giờ con nước vẫn xanh trong.
Bà kể đời xưa đất Vũng Gù,
Thủ Thừa cưỡi ngựa xuống Tầm Vu.
Bỏ đồng xu lẻ ra mua vợ
Để tiếng hào hoa hậu thế lưu.*
Ta về Bình Trị, nhà lưu niệm,
Tìm dấu người xưa Cụ Nguyễn Thông.
Đâu buổi nhà tan thời nước mất,
Thơ văn lấp lánh mảnh gương lòng.
“Cõi Nam yên giặc bao giờ nhỉ?
Đất khách mồ chôn biết thế nào.
Tưới chén rượu cay lên cỏ biếc,” **
Đọc dòng thơ Cụ, cứ nao nao
Xuồng máy đưa ta về Nhựt Tảo,
Thuở nào cháy đỏ mặt sông xanh.
Lửa hồng huyền thoại Anh Chài Lịch
Giặc nhổ sao hết cỏ xứ mình.
Tiện đường Thuận Mỹ, đây mời bạn,
Mảnh đất nơi sanh bác Sáu Lầu.
Dạ cổ hoài lang thành vọng cổ,
Quà quê sông nước đã từ lâu.
Tách dòng Vàm Cỏ sang Cần Đước,
Nâng nhánh nàng thơm lúa Chợ Đào.
Dáng nghệ nhân xưa đình Vạn Phước,
Ngón đờn tài tử … khúc ca dao.
Rồi về Cần Giuộc chùa Tôn Thạnh,
Ghé lại Trường Bình, Mỹ Lộc chơi.
Nghĩa sĩ bóng xưa còn phảng phất,
Đâu đây văng vẳng giọng thơ người..
Cụ Đồ buổi ấy làm văn tế,
Tiếng nấc chìm trong tiếng súng Tây.
Leo lét đèn khuya cơn bóng xế,
Sầu giăng mấy dặm mảnh trăng gầy.
Ai viết bài tình ca Hậu Nghĩa,
Đã về thăm lại chốn xưa chưa?
Ngựa ô dòn nhịp lên Hòa Khánh,
Điệu lý tầm duyên ngọn gió lùa.
Thố Mố, Sò Đo bao dấu cũ
Một thời chiến trận vẫn chưa phai.
Cơ chi được một lần về lại
Nhặt kỷ niệm xưa, nhớ những ngày…
Ta nhớ ngút ngàn cây lúa sạ,
Nhúng mình bão lửa những bao năm.
Dẻo bền chân đứng hồn dân tộc,
Mãnh liệt vươn lên vẫn lặng thầm.
Kiến Tường Mộc Hóa tràm hương dậy,
Rộn tiếng ong bay đón khách về.
Tắc rán xuồng cui màu nắng mật,
Đất trời thao thiết nỗi thương quê.
Canh chua bông súng, bông điên điển,
Nấu cá linh non xứ Tháp Mười.
Dân dã món quê mùa nước nổi,
Một lần cũng đủ nhớ khôn nguôi.
Long An trọn một tình sau trước,
Cả một đời ta gửi chốn này.
Đã cảm thông nhau từ mấy độ,
Thân tình mời bạn hãy về đây.
Trần Ngọc Hưởng
Tân An cửa ngỏ miền sông nước,
Vàm Cỏ Đông, Tây cuộn một dòng.
Ngọn rạch Châu Phê từ thuở đó,
Đến giờ con nước vẫn xanh trong.
Bà kể đời xưa đất Vũng Gù,
Thủ Thừa cưỡi ngựa xuống Tầm Vu.
Bỏ đồng xu lẻ ra mua vợ
Để tiếng hào hoa hậu thế lưu.*
Ta về Bình Trị, nhà lưu niệm,
Tìm dấu người xưa Cụ Nguyễn Thông.
Đâu buổi nhà tan thời nước mất,
Thơ văn lấp lánh mảnh gương lòng.
“Cõi Nam yên giặc bao giờ nhỉ?
Đất khách mồ chôn biết thế nào.
Tưới chén rượu cay lên cỏ biếc,” **
Đọc dòng thơ Cụ, cứ nao nao
Xuồng máy đưa ta về Nhựt Tảo,
Thuở nào cháy đỏ mặt sông xanh.
Lửa hồng huyền thoại Anh Chài Lịch
Giặc nhổ sao hết cỏ xứ mình.
Tiện đường Thuận Mỹ, đây mời bạn,
Mảnh đất nơi sanh bác Sáu Lầu.
Dạ cổ hoài lang thành vọng cổ,
Quà quê sông nước đã từ lâu.
Tách dòng Vàm Cỏ sang Cần Đước,
Nâng nhánh nàng thơm lúa Chợ Đào.
Dáng nghệ nhân xưa đình Vạn Phước,
Ngón đờn tài tử … khúc ca dao.
Rồi về Cần Giuộc chùa Tôn Thạnh,
Ghé lại Trường Bình, Mỹ Lộc chơi.
Nghĩa sĩ bóng xưa còn phảng phất,
Đâu đây văng vẳng giọng thơ người..
Cụ Đồ buổi ấy làm văn tế,
Tiếng nấc chìm trong tiếng súng Tây.
Leo lét đèn khuya cơn bóng xế,
Sầu giăng mấy dặm mảnh trăng gầy.
Ai viết bài tình ca Hậu Nghĩa,
Đã về thăm lại chốn xưa chưa?
Ngựa ô dòn nhịp lên Hòa Khánh,
Điệu lý tầm duyên ngọn gió lùa.
Thố Mố, Sò Đo bao dấu cũ
Một thời chiến trận vẫn chưa phai.
Cơ chi được một lần về lại
Nhặt kỷ niệm xưa, nhớ những ngày…
Ta nhớ ngút ngàn cây lúa sạ,
Nhúng mình bão lửa những bao năm.
Dẻo bền chân đứng hồn dân tộc,
Mãnh liệt vươn lên vẫn lặng thầm.
Kiến Tường Mộc Hóa tràm hương dậy,
Rộn tiếng ong bay đón khách về.
Tắc rán xuồng cui màu nắng mật,
Đất trời thao thiết nỗi thương quê.
Canh chua bông súng, bông điên điển,
Nấu cá linh non xứ Tháp Mười.
Dân dã món quê mùa nước nổi,
Một lần cũng đủ nhớ khôn nguôi.
Long An trọn một tình sau trước,
Cả một đời ta gửi chốn này.
Đã cảm thông nhau từ mấy độ,
Thân tình mời bạn hãy về đây.
T.N.H (Long An)
……………………………………………..
*Gái Tầm Vu đồng xu ba đứa
Trai Thủ Thừa cưỡi ngựa xuống mua
(Ca dao)
** Thơ Nguyễn Thông
……………………………………………..
*Gái Tầm Vu đồng xu ba đứa
Trai Thủ Thừa cưỡi ngựa xuống mua
(Ca dao)
** Thơ Nguyễn Thông
Read more: http://datdung.com/modules.php?name=News&op=viewst&sid=9768#ixzz2lSDhXg36
Under Creative Commons License: Attribution
Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013
NGỦ LẠI VỚI QUÊ
Đi mười năm mới quay về
Đêm nay ngủ lại với quê một lần
Phèn xưa còn đọng gót chân
Không xua nổi chút ngại ngần lòng ta!
Sương giăng trắng tóc nhạt nhoà
Bao năm giạt chốn phù hoa xứ người
Tròng trành sông nước chơi vơi
Sóng duềnh nghiêng ngã nỗi đời lênh đênh
Ngôi cao tức vị đồng tiền
Chắc chi đến hẹn lại lên tình người
Nổi trôi giữa cảnh chợ đời
Cái nhìn mỏng dánh cái cười cạn khô…
Bập bùng mộng, bập bùng mơ
Bập bùng bếp lửa tỏ mờ về đây
Mảnh vườn xưa bóng trăng gầy
Xuống câu vọng cổ mà say quê nhà
Uống mềm môi khúc dân ca
Ta ngây ngất nhớ ta là đà say
Mộng về kết lá thành dây
Kết hoa thành trái đêm đầy chiêm bao
Cho ta tìm lại thuở nào
Dòng sông đồng ấu xanh màu ngu ngơ
Như đang về lại với thơ
Hồn nhiên câu chữ lơ mơ điệu vần…
Trần Ngọc Hưởng
Cốm Vòng
Kìa ai! Chẳng thể nào lầm
Vai đầy gánh nặng nhịp chân nhẹ nhàng
Dọc đường phố rộn âm vang,
Sao không cất tiếng rao hàng bán rong?
Gánh chi gánh cả làng Vòng
Ngạt ngào hương cốm, hương hồng, hương quê
Gánh hàng êm ả mà đi
Giữa lòng Hà Nội nhu mì dáng ai…
Lá sen xanh phấn Hồ Tây
Làm chiếc đĩa đựng đơm đầy cốm thơm
Gói vào buộc bởi cọng rơm
Làm màu xanh cốm đẹp hơn… bội phần
Cốm làng Vòng một món dâng
Từ ngàn xưa của nếp đồng thổ ngơi
Quả hồng trứng chín đỏ rồi
Ánh vàng sợi nắng thu tươi kịp mùa
Vĩa hè em lại gặp chưa
Bóng người gánh cốm đong đưa hiền hòa
Cửa ô Cầu Giấy gánh qua
Gánh thơm thảo, gánh thật thà chân quê
Hồ Gươm vàng ánh thu về…
TRẦN NGỌC HƯỞNG
Kìa ai! Chẳng thể nào lầm
Vai đầy gánh nặng nhịp chân nhẹ nhàng
Dọc đường phố rộn âm vang,
Sao không cất tiếng rao hàng bán rong?
Gánh chi gánh cả làng Vòng
Ngạt ngào hương cốm, hương hồng, hương quê
Gánh hàng êm ả mà đi
Giữa lòng Hà Nội nhu mì dáng ai…
Lá sen xanh phấn Hồ Tây
Làm chiếc đĩa đựng đơm đầy cốm thơm
Gói vào buộc bởi cọng rơm
Làm màu xanh cốm đẹp hơn… bội phần
Cốm làng Vòng một món dâng
Từ ngàn xưa của nếp đồng thổ ngơi
Quả hồng trứng chín đỏ rồi
Ánh vàng sợi nắng thu tươi kịp mùa
Vĩa hè em lại gặp chưa
Bóng người gánh cốm đong đưa hiền hòa
Cửa ô Cầu Giấy gánh qua
Gánh thơm thảo, gánh thật thà chân quê
Hồ Gươm vàng ánh thu về…
TRẦN NGỌC HƯỞNG
Tiễn bạn nghỉ hưu - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* TRẦN NGỌC HƯỞNG
Ngày mai bạn nghỉ hưu rồi,
Nâng ly rượu tiễn biết vui hay buồn.
Đò chiều cập bến, neo buông,
Hết rồi sóng gió bốn phương hải hồ.
Ngỡ vừa chợp mắt nằm mơ,
Một đời trải mấy ván cờ thắng thua.
Từ thanh xuân đến già nua,
Tóc râu phờ phạc tiếc mùa trẻ trai.
Đâu rồi quyền bính một tay,
Bốn bên vâng dạ trong ngoài xun xoe.
Bây giờ nói chẳng ai nghe,
Một thời đưa đón ngựa xe… hết rồi.
Cũng đừng sửng sốt bạn ơi,
Bạn bè xưa chẳng tới lui nữa rồi.
Ai còn san sớt buồn vui,
Buổi này mới thật là người tương thân.
Cõng ta qua thác trầm luân,
Cỏ cây mây gió bỗng gần… hơn xưa.
Tiệc tàn bạn cạn ly chưa?
Ngoảnh nhìn đời đã ngã mùa sắc không
Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
Vàm Cỏ Đông, Tây cuộn một dòng.
Ngọn rạch Châu Phê từ thuở đó,
Đến giờ con nước vẫn xanh trong.
Bà kể đời xưa đất Vũng Gù,
Thủ Thừa cưỡi ngựa xuống Tầm Vu.
Bỏ đồng xu lẻ ra mua vợ
Để tiếng hào hoa hậu thế lưu. {1]
Ta về Bình Trị, nhà lưu niệm,
Tìm dấu người xưa Cụ Nguyễn Thông.
Đâu buổi nhà tan thời nước mất,
Thơ văn lấp lánh mảnh gương lòng.
“Cõi Nam yên giặc bao giờ nhỉ?
Đất khách mồ chôn biết thế nào.
Tưới chén rượu cay lên cỏ biếc,” [2]
Đọc dòng thơ Cụ, cứ nao nao
Xuồng máy đưa ta về Nhựt Tảo,
Thuở nào cháy đỏ mặt sông xanh.
Lửa hồng huyền thoại Anh Chài Lịch
Giặc nhổ sao hết cỏ xứ mình.
Tiện đường Thuận Mỹ, đây mời bạn,
Mảnh đất nơi sanh bác Sáu Lầu.
Dạ cổ hoài lang thành vọng cổ,
Quà quê sông nước đã từ lâu.
Tách dòng Vàm Cỏ sang Cần Đước,
Nâng nhánh nàng thơm lúa Chợ Đào.
Dáng nghệ nhân xưa đình Vạn Phước,
Ngón đờn tài tử … khúc ca dao.
Rồi về Cần Giuộc chùa Tôn Thạnh,
Ghé lại Trường Bình, Mỹ Lộc chơi.
Nghĩa sĩ bóng xưa còn phảng phất,
Đâu đây văng vẳng giọng thơ người..
Cụ Đồ buổi ấy làm văn tế,
Tiếng nấc chìm trong tiếng súng Tây.
Leo lét đèn khuya cơn bóng xế,
Sầu giăng mấy dặm mảnh trăng gầy.
Ai viết bài tình ca Hậu Nghĩa,
Đã về thăm lại chốn xưa chưa?
Ngựa ô dòn nhịp lên Hòa Khánh,
Điệu lý tầm duyên ngọn gió lùa.
Thố Mố, Sò Đo bao dấu cũ
Một thời chiến trận vẫn chưa phai.
Cơ chi được một lần về lại
Nhặt kỷ niệm xưa, nhớ những ngày…
Ta nhớ ngút ngàn cây lúa sạ,
Nhúng mình bão lửa những bao năm.
Dẻo bền chân đứng hồn dân tộc,
Mãnh liệt vươn lên vẫn lặng thầm.
Kiến Tường Mộc Hóa tràm hương dậy,
Rộn tiếng ong bay đón khách về.
Tắc rán xuồng cui màu nắng mật,
Đất trời thao thiết nỗi thương quê.
Canh chua bông súng, bông điên điển,
Nấu cá linh non xứ Tháp Mười.
Dân dã món quê mùa nước nổi,
Một lần cũng đủ nhớ khôn nguôi.
Long An trọn một tình sau trước,
Cả một đời ta gửi chốn này.
Đã cảm thông nhau từ mấy độ,
Thân tình mời bạn hãy về đây.
—
[1] Gái Tầm Vu đồng xu ba đứa
Trai Thủ Thừa cưỡi ngựa xuống mua
(Ca dao)
[2] Thơ Nguyễn Thông
Cày xong đánh giấc say nồng một hơi
Chuông reo tan buổi dạy rồi
Còn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên.
Trách mình đứng trước các em
Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!
Rụng dần theo bụi phấn bay
Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh
Dẫu là lời giảng của mình
Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang
Dẫu là tiết học vừa tan
Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!
Hiểu dùm tôi các em ơi
Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ
Cảnh đời chộn rộn bán mua
Áo cơm nào dễ chi đùa với ai.
Vờ quên cuộc sống bên ngoài
Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen
Dở hay, yêu ghét, trắng đen
Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu
Ai còn dằn vặt đêm sâu
Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên
Thật lòng tạ lỗi các em
Hiểu ra khi đã lớn lên mai này!
Bài thơ ra đời gần 30 năm, được trích in rất nhiều lần trên sách báo, lịch sách, các trang mạng… Nhân 20 – 11 in lại để hoài niệm… (TNH)
Trần Ngọc Hưởng
Long An, một thoáng
Tân An cửa ngỏ miền sông nước,Vàm Cỏ Đông, Tây cuộn một dòng.
Ngọn rạch Châu Phê từ thuở đó,
Đến giờ con nước vẫn xanh trong.
Bà kể đời xưa đất Vũng Gù,
Thủ Thừa cưỡi ngựa xuống Tầm Vu.
Bỏ đồng xu lẻ ra mua vợ
Để tiếng hào hoa hậu thế lưu. {1]
Ta về Bình Trị, nhà lưu niệm,
Tìm dấu người xưa Cụ Nguyễn Thông.
Đâu buổi nhà tan thời nước mất,
Thơ văn lấp lánh mảnh gương lòng.
“Cõi Nam yên giặc bao giờ nhỉ?
Đất khách mồ chôn biết thế nào.
Tưới chén rượu cay lên cỏ biếc,” [2]
Đọc dòng thơ Cụ, cứ nao nao
Xuồng máy đưa ta về Nhựt Tảo,
Thuở nào cháy đỏ mặt sông xanh.
Lửa hồng huyền thoại Anh Chài Lịch
Giặc nhổ sao hết cỏ xứ mình.
Tiện đường Thuận Mỹ, đây mời bạn,
Mảnh đất nơi sanh bác Sáu Lầu.
Dạ cổ hoài lang thành vọng cổ,
Quà quê sông nước đã từ lâu.
Tách dòng Vàm Cỏ sang Cần Đước,
Nâng nhánh nàng thơm lúa Chợ Đào.
Dáng nghệ nhân xưa đình Vạn Phước,
Ngón đờn tài tử … khúc ca dao.
Rồi về Cần Giuộc chùa Tôn Thạnh,
Ghé lại Trường Bình, Mỹ Lộc chơi.
Nghĩa sĩ bóng xưa còn phảng phất,
Đâu đây văng vẳng giọng thơ người..
Cụ Đồ buổi ấy làm văn tế,
Tiếng nấc chìm trong tiếng súng Tây.
Leo lét đèn khuya cơn bóng xế,
Sầu giăng mấy dặm mảnh trăng gầy.
Ai viết bài tình ca Hậu Nghĩa,
Đã về thăm lại chốn xưa chưa?
Ngựa ô dòn nhịp lên Hòa Khánh,
Điệu lý tầm duyên ngọn gió lùa.
Thố Mố, Sò Đo bao dấu cũ
Một thời chiến trận vẫn chưa phai.
Cơ chi được một lần về lại
Nhặt kỷ niệm xưa, nhớ những ngày…
Ta nhớ ngút ngàn cây lúa sạ,
Nhúng mình bão lửa những bao năm.
Dẻo bền chân đứng hồn dân tộc,
Mãnh liệt vươn lên vẫn lặng thầm.
Kiến Tường Mộc Hóa tràm hương dậy,
Rộn tiếng ong bay đón khách về.
Tắc rán xuồng cui màu nắng mật,
Đất trời thao thiết nỗi thương quê.
Canh chua bông súng, bông điên điển,
Nấu cá linh non xứ Tháp Mười.
Dân dã món quê mùa nước nổi,
Một lần cũng đủ nhớ khôn nguôi.
Long An trọn một tình sau trước,
Cả một đời ta gửi chốn này.
Đã cảm thông nhau từ mấy độ,
Thân tình mời bạn hãy về đây.
—
[1] Gái Tầm Vu đồng xu ba đứa
Trai Thủ Thừa cưỡi ngựa xuống mua
(Ca dao)
[2] Thơ Nguyễn Thông
Xin lỗi các em
Tôi đâu phải người làm nôngCày xong đánh giấc say nồng một hơi
Chuông reo tan buổi dạy rồi
Còn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên.
Trách mình đứng trước các em
Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!
Rụng dần theo bụi phấn bay
Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh
Dẫu là lời giảng của mình
Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang
Dẫu là tiết học vừa tan
Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!
Hiểu dùm tôi các em ơi
Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ
Cảnh đời chộn rộn bán mua
Áo cơm nào dễ chi đùa với ai.
Vờ quên cuộc sống bên ngoài
Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen
Dở hay, yêu ghét, trắng đen
Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu
Ai còn dằn vặt đêm sâu
Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên
Thật lòng tạ lỗi các em
Hiểu ra khi đã lớn lên mai này!
Bài thơ ra đời gần 30 năm, được trích in rất nhiều lần trên sách báo, lịch sách, các trang mạng… Nhân 20 – 11 in lại để hoài niệm… (TNH)
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013
Về đất Tiền Giang - Trần Ngọc Hưởng
12.11.2013 16:31 - Số lần xem: 13
|
Cầu Tàu, Giồng Nhỏ, Mỹ Tho ơi!
Lầu cao phố mới đông như hội,
Hủ tiếu ngon thơm vẫn đợi người.
Về đất Tiền Giang
Chợ Mỹ Tho xưa tỉnh Định Tường,
Từ Sài Gòn xuống ngã Trung Lương.
Xe qua gió thổi tràn lên mắt,
Quả mận nổi danh đất miệt vườn.
Chùa Vĩnh Tràng mái ngói phủ rêu,
Từ lâu du khách viếng thăm nhiều.
Nụ cười Di Lặc sen vàng nở
Tiếng đại hồng chung thong thả gieo.
Ngọn tỏ ngọn lu đã rạng rồi,
Cầu Tàu, Giồng Nhỏ, Mỹ Tho ơi!
Lầu cao phố mới đông như hội,
Hủ tiếu ngon thơm vẫn đợi người.
Mời bạn cùng tôi đến Thới Sơn,
Cù lao cây trái lá xanh rờn.
Neo xuồng lên bến nghe tài tử
Đờn hát rộn ràng khúc cải lương.
Xoài Mút dội vang sóng Rạch Gầm
Tượng đài tạc lại dáng tiền nhân.
Nhấn chìm tàu giặc trăm năm cũ,
Tái diễn trên sông đã mấy lần.
Đáp chuyến xe đò về Chợ Gạo,
Đồng An Thạnh Thủy mượt mà xanh.
Bình Ninh nối chuyến phà Tân Thới,
Cửa Tiểu soi nghiêng mảnh đất lành.
Từ chiến tranh từng hứng bão dông.
Dừa cau xõa tóc lúa xanh đồng.
Chung tay gây dựng từ gian khó,
Huyện mới cù lao Tân Phú Đông
Chợt nhớ Gò Công miền đất biển,
Chợ Giồng bánh giá tiếng đồn xa.
Món quê đâu thể nào quên được,
Bao kẻ ly hương chạnh nhớ nhà.
Nhớ biển Tân Thành Vàm Láng cũ,
Tàu về cá nặng sóng chồm cao.
Đâu quên chiến tích, trời Gia Thuận,
Một khúc hùng ca… máu lệ trào.
Trở lại Mỹ Tho rẽ phía tây,
Đường về Cai Lậy,Cái Bè đây.
Quê hương đang ngọt mùa cam quýt,
Chợ nổi cùng mình ngây ngất say.
Bạn hãy theo tôi nối chuyến đi,
Long Hưng lắng đọng trống Nam Kỳ.
Lò Rèn vú sữa xinh như mộng,
Mời bạn ăn liền chớ ngại chi.
Rồi ta đổi hướng sang Tân Phước,
Xem đất phèn xưa đã trổ hoa.
Thơm khóm lên xanh từ mấy độ,
Vàng khoe bông mướp trước sân nhà.
Dân ờ miệt vườn chân chất lắm,
Đón người trải trọn tấm lòng quê.
Hôm nào thư thả xin mời bạn,
Thu xếp cùng tôi một chuyến về.
Trần Ngọc Hưởng
Chợ Mỹ Tho xưa tỉnh Định Tường,
Từ Sài Gòn xuống ngã Trung Lương.
Xe qua gió thổi tràn lên mắt,
Quả mận nổi danh đất miệt vườn.
Chùa Vĩnh Tràng mái ngói phủ rêu,
Từ lâu du khách viếng thăm nhiều.
Nụ cười Di Lặc sen vàng nở
Tiếng đại hồng chung thong thả gieo.
Ngọn tỏ ngọn lu đã rạng rồi,
Cầu Tàu, Giồng Nhỏ, Mỹ Tho ơi!
Lầu cao phố mới đông như hội,
Hủ tiếu ngon thơm vẫn đợi người.
Mời bạn cùng tôi đến Thới Sơn,
Cù lao cây trái lá xanh rờn.
Neo xuồng lên bến nghe tài tử
Đờn hát rộn ràng khúc cải lương.
Xoài Mút dội vang sóng Rạch Gầm
Tượng đài tạc lại dáng tiền nhân.
Nhấn chìm tàu giặc trăm năm cũ,
Tái diễn trên sông đã mấy lần.
Đáp chuyến xe đò về Chợ Gạo,
Đồng An Thạnh Thủy mượt mà xanh.
Bình Ninh nối chuyến phà Tân Thới,
Cửa Tiểu soi nghiêng mảnh đất lành.
Từ chiến tranh từng hứng bão dông.
Dừa cau xõa tóc lúa xanh đồng.
Chung tay gây dựng từ gian khó,
Huyện mới cù lao Tân Phú Đông
Chợt nhớ Gò Công miền đất biển,
Chợ Giồng bánh giá tiếng đồn xa.
Món quê đâu thể nào quên được,
Bao kẻ ly hương chạnh nhớ nhà.
Nhớ biển Tân Thành Vàm Láng cũ,
Tàu về cá nặng sóng chồm cao.
Đâu quên chiến tích, trời Gia Thuận,
Một khúc hùng ca… máu lệ trào.
Trở lại Mỹ Tho rẽ phía tây,
Đường về Cai Lậy,Cái Bè đây.
Quê hương đang ngọt mùa cam quýt,
Chợ nổi cùng mình ngây ngất say.
Bạn hãy theo tôi nối chuyến đi,
Long Hưng lắng đọng trống Nam Kỳ.
Lò Rèn vú sữa xinh như mộng,
Mời bạn ăn liền chớ ngại chi.
Rồi ta đổi hướng sang Tân Phước,
Xem đất phèn xưa đã trổ hoa.
Thơm khóm lên xanh từ mấy độ,
Vàng khoe bông mướp trước sân nhà.
Dân ờ miệt vườn chân chất lắm,
Đón người trải trọn tấm lòng quê.
Hôm nào thư thả xin mời bạn,
Thu xếp cùng tôi một chuyến về.
Trần Ngọc Hưởng
Read more: http://datdung.com/modules.php?name=News&op=viewst&sid=9679#ixzz2kaGAvXBU
Under Creative Commons License: Attribution
Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013
Về đất Tiền Giang - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Về đất Tiền Giang
* TRẦN NGỌC HƯỞNG
Chợ Mỹ Tho xưa tỉnh Định Tường,
Từ Sài Gòn xuống ngã Trung Lương.
Xe qua gió thổi tràn lên mắt,
Quả mận nổi danh đất miệt vườn.
Chùa Vĩnh Tràng mái ngói phủ rêu,
Từ lâu du khách viếng thăm nhiều.
Nụ cười Di Lặc sen vàng nở
Tiếng đại hồng chung thong thả gieo.
Ngọn tỏ ngọn lu đã rạng rồi,
Cầu Tàu, Giồng Nhỏ, Mỹ Tho ơi!
Lầu cao phố mới đông như hội,
Hủ tiếu ngon thơm vẫn đợi người.
Mời bạn cùng tôi đến Thới Sơn,
Cù lao cây trái lá xanh rờn.
Neo xuồng lên bến nghe tài tử
Đờn hát rộn ràng khúc cải lương.
Xoài Mút dội vang sóng Rạch Gầm
Tượng đài tạc lại dáng tiền nhân.
Nhấn chìm tàu giặc trăm năm cũ,
Tái diễn trên sông đã mấy lần.
Đáp chuyến xe đò về Chợ Gạo,
Đồng An Thạnh Thủy mượt mà xanh.
Bình Ninh nối chuyến phà Tân Thới,
Cửa Tiểu soi nghiêng mảnh đất lành.
Từ chiến tranh từng hứng bão dông.
Dừa cau xõa tóc lúa xanh đồng.
Chung tay gây dựng từ gian khó,
Huyện mới cù lao Tân Phú Đông
Chợt nhớ Gò Công miền đất biển,
Chợ Giồng bánh giá tiếng đồn xa.
Món quê đâu thể nào quên được,
Bao kẻ ly hương chạnh nhớ nhà.
Nhớ biển Tân Thành Vàm Láng cũ,
Tàu về cá nặng sóng chồm cao.
Đâu quên chiến tích, trời Gia Thuận,
Một khúc hùng ca… máu lệ trào.
Trở lại Mỹ Tho rẽ phía tây,
Đường về Cai Lậy,Cái Bè đây.
Quê hương đang ngọt mùa cam quýt,
Chợ nổi cùng mình ngây ngất say.
Bạn hãy theo tôi nối chuyến đi,
Long Hưng lắng đọng trống Nam Kỳ.
Lò Rèn vú sữa xinh như mộng,
Mời bạn ăn liền chớ ngại chi.
Rồi ta đổi hướng sang Tân Phước,
Xem đất phèn xưa đã trổ hoa.
Thơm khóm lên xanh từ mấy độ,
Vàng khoe bông mướp trước sân nhà.
Dân ờ miệt vườn chân chất lắm,
Đón người trải trọn tấm lòng quê.
Hôm nào thư thả xin mời bạn,
Thu xếp cùng tôi một chuyến về.
Trần Ngọc Hưởng
Về đất Tiền Giang
* TRẦN NGỌC HƯỞNG
Chợ Mỹ Tho xưa tỉnh Định Tường,
Từ Sài Gòn xuống ngã Trung Lương.
Xe qua gió thổi tràn lên mắt,
Quả mận nổi danh đất miệt vườn.
Chùa Vĩnh Tràng mái ngói phủ rêu,
Từ lâu du khách viếng thăm nhiều.
Nụ cười Di Lặc sen vàng nở
Tiếng đại hồng chung thong thả gieo.
Ngọn tỏ ngọn lu đã rạng rồi,
Cầu Tàu, Giồng Nhỏ, Mỹ Tho ơi!
Lầu cao phố mới đông như hội,
Hủ tiếu ngon thơm vẫn đợi người.
Mời bạn cùng tôi đến Thới Sơn,
Cù lao cây trái lá xanh rờn.
Neo xuồng lên bến nghe tài tử
Đờn hát rộn ràng khúc cải lương.
Xoài Mút dội vang sóng Rạch Gầm
Tượng đài tạc lại dáng tiền nhân.
Nhấn chìm tàu giặc trăm năm cũ,
Tái diễn trên sông đã mấy lần.
Đáp chuyến xe đò về Chợ Gạo,
Đồng An Thạnh Thủy mượt mà xanh.
Bình Ninh nối chuyến phà Tân Thới,
Cửa Tiểu soi nghiêng mảnh đất lành.
Từ chiến tranh từng hứng bão dông.
Dừa cau xõa tóc lúa xanh đồng.
Chung tay gây dựng từ gian khó,
Huyện mới cù lao Tân Phú Đông
Chợt nhớ Gò Công miền đất biển,
Chợ Giồng bánh giá tiếng đồn xa.
Món quê đâu thể nào quên được,
Bao kẻ ly hương chạnh nhớ nhà.
Nhớ biển Tân Thành Vàm Láng cũ,
Tàu về cá nặng sóng chồm cao.
Đâu quên chiến tích, trời Gia Thuận,
Một khúc hùng ca… máu lệ trào.
Trở lại Mỹ Tho rẽ phía tây,
Đường về Cai Lậy,Cái Bè đây.
Quê hương đang ngọt mùa cam quýt,
Chợ nổi cùng mình ngây ngất say.
Bạn hãy theo tôi nối chuyến đi,
Long Hưng lắng đọng trống Nam Kỳ.
Lò Rèn vú sữa xinh như mộng,
Mời bạn ăn liền chớ ngại chi.
Rồi ta đổi hướng sang Tân Phước,
Xem đất phèn xưa đã trổ hoa.
Thơm khóm lên xanh từ mấy độ,
Vàng khoe bông mướp trước sân nhà.
Dân ờ miệt vườn chân chất lắm,
Đón người trải trọn tấm lòng quê.
Hôm nào thư thả xin mời bạn,
Thu xếp cùng tôi một chuyến về.
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013
Về đất Tiền Giang | Sương khói lặng thầm | Rượu quê ngày tết
Posted: 12/11/2013 in Thơ, Trần Ngọc HưởngVề đất Tiền Giang
Chợ Mỹ Tho xưa tỉnh Định Tường,Từ Sài Gòn xuống ngã Trung Lương.
Xe qua gió thổi tràn lên mắt,
Quả mận nổi danh đất miệt vườn.
Chùa Vĩnh Tràng mái ngói phủ rêu,
Từ lâu du khách viếng thăm nhiều.
Nụ cười Di Lặc sen vàng nở
Tiếng đại hồng chung thong thả gieo.
Ngọn tỏ ngọn lu đã rạng rồi,
Cầu Tàu, Giồng Nhỏ, Mỹ Tho ơi!
Lầu cao phố mới đông như hội,
Hủ tiếu ngon thơm vẫn đợi người.
Mời bạn cùng tôi đến Thới Sơn,
Cù lao cây trái lá xanh rờn.
Neo xuồng lên bến nghe tài tử
Đờn hát rộn ràng khúc cải lương.
Xoài Mút dội vang sóng Rạch Gầm
Tượng đài tạc lại dáng tiền nhân.
Nhấn chìm tàu giặc trăm năm cũ,
Tái diễn trên sông đã mấy lần.
Đáp chuyến xe đò về Chợ Gạo,
Đồng An Thạnh Thủy mượt mà xanh.
Bình Ninh nối chuyến phà Tân Thới,
Cửa Tiểu soi nghiêng mảnh đất lành.
Từ chiến tranh từng hứng bão dông.
Dừa cau xõa tóc lúa xanh đồng.
Chung tay gây dựng từ gian khó,
Huyện mới cù lao Tân Phú Đông
Chợt nhớ Gò Công miền đất biển,
Chợ Giồng bánh giá tiếng đồn xa.
Món quê đâu thể nào quên được,
Bao kẻ ly hương chạnh nhớ nhà.
Nhớ biển Tân Thành Vàm Láng cũ,
Tàu về cá nặng sóng chồm cao.
Đâu quên chiến tích, trời Gia Thuận,
Một khúc hùng ca… máu lệ trào.
Trở lại Mỹ Tho rẽ phía tây,
Đường về Cai Lậy,Cái Bè đây.
Quê hương đang ngọt mùa cam quýt,
Chợ nổi cùng mình ngây ngất say.
Bạn hãy theo tôi nối chuyến đi,
Long Hưng lắng đọng trống Nam Kỳ.
Lò Rèn vú sữa xinh như mộng,
Mời bạn ăn liền chớ ngại chi.
Rồi ta đổi hướng sang Tân Phước,
Xem đất phèn xưa đã trổ hoa.
Thơm khóm lên xanh từ mấy độ,
Vàng khoe bông mướp trước sân nhà.
Dân ờ miệt vườn chân chất lắm,
Đón người trải trọn tấm lòng quê.
Hôm nào thư thả xin mời bạn,
Thu xếp cùng tôi một chuyến về.
Sương khói lặng thầm
Trải bao lối tỉnh đường mê,Mươi năm hơn mới trở về vườn xưa.
Chốn này buổi ấy vào thơ,
Về thăm lại hóa ngồi nhờ người dưng.
Trải bao đầu suối cuối rừng,
Phơ phơ tóc mẹ rưng rưng khói vườn.
Mệt nhoài cơm áo tha hương,
Đã đau thất thổ lại buồn vong gia.
Trải bao bão táp phong ba,
Tuổi hồng xưa cũng nhạt nhòa, chao ôi!
Mẹ cha khuất núi lâu rồi,
Anh em ly tán… đâu người thân yêu.
Trải bao chìm nổi bọt bèo,
Trời xanh chỉ một cánh diều lửng trôi.
Cây cao bóng cả mất rồi,
Vườn xưa còn có nhớ người chủ xưa.?
Trải bao ngang trái nắng mưa,
Về nghe ngọn gió chuyển mùa chạnh thương.
Một đời trôi dạt bốn phương,
Buồn như tóc đểm khói sương lặng thầm…
Rượu quê ngày tết
Cất từ hạt nếp Gò Đen,Nước sông Vàm Cỏ hóa men rượu nồng.
Trời mênh mông, đất mênh mông,
Mưa chiều nắng sớm phiêu bồng rượu quê.
Gặp em ngày tết ta về,
Cạn ly tay dỗ giấc quê la đà.
Tưởng cầm một khúc dân ca,
Gừng cay muối mặn em là rượu quê.
Cỏ may ánh mãi lời thề,
Nửa đời xa, chút hương quê… vẫn nồng.
Nghĩa tình thơm hạt nếp đồng,
Để ai mắc võng đôi dòng sông quê.
Gập ghềnh sau cuộc tỉnh mê,
Tha hương mỏi bước lại về chốn đây.
Cầm tay một chút men cay,
Tình nồng như rượu… ta say bồng bềnh.
Ngỡ mình lú tuổi quên tên,
Nghe chăng bao nỗi niềm riêng ùa về.
Mời nhau cạn chén tình quê,
Có em ngồi rót tràn trề mùa xuân.
Trần Ngọc Hưởng
Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013
Rượu quê -Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* TRẦN NGỌC HƯỞNG
Cất từ hạt nếp Gò Đen,
Nước sông Vàm Cỏ hóa men rượu nồng.
Trời mênh mông, đất mênh mông,
Mưa chiều nắng sớm phiêu bồng rượu quê.
Gặp em ngày tết ta về,
Cạn ly tay dỗ giấc quê la đà.
Tưởng cầm một khúc dân ca,
Gừng cay muối mặn em là rượu quê.
Cỏ may ánh mãi lời thề,
Nửa đời xa, chút hương quê… vẫn nồng.
Nghĩa tình thơm hạt nếp đồng,
Để ai mắc võng đôi dòng sông quê.
Gập ghềnh sau cuộc tỉnh mê,
Tha hương mỏi bước lại về chốn đây.
Cầm tay một chút men cay,
Tình nồng như rượu… ta say bồng bềnh.
Ngỡ mình lú tuổi quên tên,
Nghe chăng bao nỗi niềm riêng ùa về.
Mời nhau cạn chén tình quê,
Có em ngồi rót tràn trề mùa xuân
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013
RƯỢU QUÊ NGÀY TẾT
Trần Ngọc Hưởng
Cất từ hạt nếp Gò Đen,
Nước sông Vàm Cỏ hóa men rượu nồng.
Trời mênh mông, đất mênh mông,
Mưa chiều nắng sớm phiêu bồng rượu quê.
Gặp em ngày tết ta về,
Cạn ly tay dỗ giấc quê la đà.
Tưởng cầm một khúc dân ca,
Gừng cay muối mặn em là rượu quê.
Cỏ may ánh mãi lời thề,
Nửa đời xa, chút hương quê… vẫn nồng.
Nghĩa tình thơm hạt nếp đồng,
Để ai mắc võng đôi dòng sông quê.
Gập ghềnh sau cuộc tỉnh mê,
Tha hương mỏi bước lại về chốn đây.
Cầm tay một chút men cay,
Tình nồng như rượu… ta say bồng bềnh.
Ngỡ mình lú tuổi quên tên,
Nghe chăng bao nỗi niềm riêng ùa về.
Mời nhau cạn chén tình quê,
Có em ngồi rót tràn trề mùa xuân
Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
Cất từ hạt nếp Gò Đen,
Nước sông Vàm Cỏ hóa men rượu nồng.
Trời mênh mông, đất mênh mông,
Mưa chiều nắng sớm phiêu bồng rượu quê.
Gặp em ngày tết ta về,
Cạn ly tay dỗ giấc quê la đà.
Tưởng cầm một khúc dân ca,
Gừng cay muối mặn em là rượu quê.
Cỏ may ánh mãi lời thề,
Nửa đời xa, chút hương quê… vẫn nồng.
Nghĩa tình thơm hạt nếp đồng,
Để ai mắc võng đôi dòng sông quê.
Gập ghềnh sau cuộc tỉnh mê,
Tha hương mỏi bước lại về chốn đây.
Cầm tay một chút men cay,
Tình nồng như rượu… ta say bồng bềnh.
Ngỡ mình lú tuổi quên tên,
Nghe chăng bao nỗi niềm riêng ùa về.
Mời nhau cạn chén tình quê,
Có em ngồi rót tràn trề mùa xuân
Trần Ngọc Hưởng
Sương khói lặng thầm - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Trải bao lối tỉnh đường mê,
Mươi năm hơn mới trở về vườn xưa.
Chốn này buổi ấy vào thơ,
Về thăm lại hóa ngồi nhờ người dưng.
Trải bao đầu suối cuối rừng,
Phơ phơ tóc mẹ rưng rưng khói vườn.
Mệt nhoài cơm áo tha hương,
Đã đau thất thổ lại buồn vong gia.
Trải bao bão táp phong ba,
Tuổi hồng xưa cũng nhạt nhòa, chao ôi!
Mẹ cha khuất núi lâu rồi,
Anh em ly tán… đâu người thân yêu.
Trải bao chìm nổi bọt bèo,
Trời xanh chỉ một cánh diều lửng trôi.
Cây cao bóng cả mất rồi,
Vườn xưa còn có nhớ người chủ xưa.?
Trải bao ngang trái nắng mưa,
Về nghe ngọn gió chuyển mùa chạnh thương.
Một đời trôi dạt bốn phương,
Buồn như tóc đểm khói sương lặng thầm…
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013
CHÙM THƠ - Trần Ngọc Hưởng
29.10.2013 16:31 - Số lần xem: 18
Thương lắm mấy dòng sông.
Mẹ uống nước sông ấy,
Cho con máu thắm dòng.
Lửa ấm
Từ còn trong bụng mẹ,
Thương lắm mấy dòng sông.
Mẹ uống nước sông ấy,
Cho con máu thắm dòng.
Hai dòng sông máu thịt,
Cửa Tiểu và Cửa Trung.
Ôm ấp hoài muôn thuở,
Cù lao Tân Phú Đông.
Đầu mõm làng Tân Thới,
Chơi vơi sóng bạc đầu.
Ngọn vàm Tam Lạch cũ,
Mảnh đất chốn chôn nhau.
Tổ tiên người xứ Quảng,
Trôi giạt tận nơi này.
Đất lành chim đậu lại,
Rể bén lá xanh cây.
Ba má buôn hàng xén,
Chăm sóc cả ruộng vườn.
Trải qua bao lửa khói,
Không rời bỏ quê hương.
Ba là tàng cổ thụ,
Rợp mát một đời con.
Má cho nguồn lửa ấm,
Thao thức một tâm hồn.
Tuổi lớn con trôi giạt,
Long đong giữa phố người
Vẫn giữ nguồn lửa ấm,
Lòng quê chẳng phút nguôi
Từ còn trong bụng mẹ,
Thương lắm mấy dòng sông.
Mẹ uống nước sông ấy,
Cho con máu thắm dòng.
Hai dòng sông máu thịt,
Cửa Tiểu và Cửa Trung.
Ôm ấp hoài muôn thuở,
Cù lao Tân Phú Đông.
Đầu mõm làng Tân Thới,
Chơi vơi sóng bạc đầu.
Ngọn vàm Tam Lạch cũ,
Mảnh đất chốn chôn nhau.
Tổ tiên người xứ Quảng,
Trôi giạt tận nơi này.
Đất lành chim đậu lại,
Rể bén lá xanh cây.
Ba má buôn hàng xén,
Chăm sóc cả ruộng vườn.
Trải qua bao lửa khói,
Không rời bỏ quê hương.
Ba là tàng cổ thụ,
Rợp mát một đời con.
Má cho nguồn lửa ấm,
Thao thức một tâm hồn.
Tuổi lớn con trôi giạt,
Long đong giữa phố người
Vẫn giữ nguồn lửa ấm,
Lòng quê chẳng phút nguôi
Lắng hồn sông nước
Chín nhánh sông rồng sóng kết hoa,
Chín dòng mềm mại tải phù sa.
Muôn trùng nước nổi muôn trùng sóng
Vẳng bóng thương hồ vẳng tiếng ca.
Ba lá neo đêm nuột lạt dừa,
Cầm ly rượu trắng trái bần chua.
Vỗ tay tài tử ca ra bộ,
Ngỡ dáng ra chèo mát mái xưa.
Đâu thuở bần gie đom đóm rung,
Cù nèo lưỡi phảng giật vòng cung.
Xuống xề đúng nhịp làn hơi cũ,
Một phút thăng hoa bỗng sáng bùng.
Chợ nổi khẳm xuồng ghe, nước rong,
Gió đưa gió đẩy kiếp phiêu bồng.
Bập bềnh bến hẹn trong tâm thức
Mãi thả trôi về một bến sông
Điệu lý gập ghềnh vó ngựa ô,
Lênh đênh tiếng hát bạn thương hồ.
Lục bình nở tím hoa tan hợp,
Giạt bến trôi bờ ngọn sóng xô.
Lịm ánh trăng khuya điệu Phượng hoàng,
Hồn thơ lặng giữa nhịp song lang.
Lắng hồn cố thổ hồn sông nước
Chín nhánh rưng rưng mấy khúc đàn
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013
Lắng hồn sông nước
Trần Ngọc Hưởng
Chín nhánh sông rồng sóng kết hoa,
Chín dòng mềm mại tải phù sa.
Muôn trùng nước nổi muôn trùng sóng
Vẳng bóng thương hồ vẳng tiếng ca.
Ba lá neo đêm nuột lạt dừa,
Cầm ly rượu trắng trái bần chua.
Vỗ tay tài tử ca ra bộ,
Ngỡ dáng ra chèo mát mái xưa.
Đâu thuở bần gie đom đóm rung,
Cù nèo lưỡi phảng giật vòng cung.
Xuống xề đúng nhịp làn hơi cũ,
Một phút thăng hoa bỗng sáng bùng.
Chợ nổi khẳm xuồng ghe, nước rong,
Gió đưa gió đẩy kiếp phiêu bồng.
Bập bềnh bến hẹn trong tâm thức
Mãi thả trôi về một bến sông
Điệu lý gập ghềnh vó ngựa ô,
Lênh đênh tiếng hát bạn thương hồ.
Lục bình nở tím hoa tan hợp,
Giạt bến trôi bờ ngọn sóng xô.
Lịm ánh trăng khuya điệu Phượng hoàng,
Hồn thơ lặng giữa nhịp song lang.
Lắng hồn cố thổ hồn sông nước
Chín nhánh rưng rưng mấy khúc đàn
Trần Ngọc Hưởng
Chín nhánh sông rồng sóng kết hoa,
Chín dòng mềm mại tải phù sa.
Muôn trùng nước nổi muôn trùng sóng
Vẳng bóng thương hồ vẳng tiếng ca.
Ba lá neo đêm nuột lạt dừa,
Cầm ly rượu trắng trái bần chua.
Vỗ tay tài tử ca ra bộ,
Ngỡ dáng ra chèo mát mái xưa.
Đâu thuở bần gie đom đóm rung,
Cù nèo lưỡi phảng giật vòng cung.
Xuống xề đúng nhịp làn hơi cũ,
Một phút thăng hoa bỗng sáng bùng.
Chợ nổi khẳm xuồng ghe, nước rong,
Gió đưa gió đẩy kiếp phiêu bồng.
Bập bềnh bến hẹn trong tâm thức
Mãi thả trôi về một bến sông
Điệu lý gập ghềnh vó ngựa ô,
Lênh đênh tiếng hát bạn thương hồ.
Lục bình nở tím hoa tan hợp,
Giạt bến trôi bờ ngọn sóng xô.
Lịm ánh trăng khuya điệu Phượng hoàng,
Hồn thơ lặng giữa nhịp song lang.
Lắng hồn cố thổ hồn sông nước
Chín nhánh rưng rưng mấy khúc đàn
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013
Lắng hồn sông nước
Lắng hồn sông nước - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Lắng hồn sông nước
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Chín nhánh sông rồng sóng kết hoa,
Chín dòng mềm mại tải phù sa.
Muôn trùng nước nổi muôn trùng sóng
Vẳng bóng thương hồ vẳng tiếng ca.
Ba lá neo đêm nuột lạt dừa,
Cầm ly rượu trắng trái bần chua.
Vỗ tay tài tử ca ra bộ,
Ngỡ dáng ra chèo mát mái xưa.
Đâu thuở bần gie đom đóm rung,
Cù nèo lưỡi phảng giật vòng cung.
Xuống xề đúng nhịp làn hơi cũ,
Một phút thăng hoa bỗng sáng bùng.
Chợ nổi khẳm xuồng ghe, nước rong,
Gió đưa gió đẩy kiếp phiêu bồng.
Bập bềnh bến hẹn trong tâm thức
Mãi thả trôi về một bến sông
Điệu lý gập ghềnh vó ngựa ô,
Lênh đênh tiếng hát bạn thương hồ.
Lục bình nở tím hoa tan hợp,
Giạt bến trôi bờ ngọn sóng xô.
Lịm ánh trăng khuya điệu Phượng hoàng,
Hồn thơ lặng giữa nhịp song lang.
Lắng hồn cố thổ hồn sông nước
Chín nhánh rưng rưng mấy khúc đàn
Trần Ngọc Hưởng
Lắng hồn sông nước
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Chín nhánh sông rồng sóng kết hoa,
Chín dòng mềm mại tải phù sa.
Muôn trùng nước nổi muôn trùng sóng
Vẳng bóng thương hồ vẳng tiếng ca.
Ba lá neo đêm nuột lạt dừa,
Cầm ly rượu trắng trái bần chua.
Vỗ tay tài tử ca ra bộ,
Ngỡ dáng ra chèo mát mái xưa.
Đâu thuở bần gie đom đóm rung,
Cù nèo lưỡi phảng giật vòng cung.
Xuống xề đúng nhịp làn hơi cũ,
Một phút thăng hoa bỗng sáng bùng.
Chợ nổi khẳm xuồng ghe, nước rong,
Gió đưa gió đẩy kiếp phiêu bồng.
Bập bềnh bến hẹn trong tâm thức
Mãi thả trôi về một bến sông
Điệu lý gập ghềnh vó ngựa ô,
Lênh đênh tiếng hát bạn thương hồ.
Lục bình nở tím hoa tan hợp,
Giạt bến trôi bờ ngọn sóng xô.
Lịm ánh trăng khuya điệu Phượng hoàng,
Hồn thơ lặng giữa nhịp song lang.
Lắng hồn cố thổ hồn sông nước
Chín nhánh rưng rưng mấy khúc đàn
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013
Dỗ mình thôi nhé
Trần Ngọc Hưởng
Bao năm lưu lạc lại về,
Đặt chân lạ lẫm lên quê hương mình…
Vườn xưa cây lặc lìa xanh,
Mà đành thất thổ, mà đành vong gia?
Chợt gần rồi bỗng hóa xa,
Ngồi đây ngắm mái hiên nhà người dưng.
Đàn ai giọt phím tơ chùng,
Năm cung trọn khúc rưng rưng lòng người.
Bờ sông Cửa Tiểu lở bồi,
Năm mươi năm cũ một trời biển dâu.
Bao hình bóng cũ còn đâu,
Rặng dừa trước ngõ, hàng cau sau nhà.
Con về khuất bóng mẹ cha,
Vấn vương hương khói la đà về đâu.
Hiểu rồi mất mát buồn đau,
Màu thời gian bạc trắng đầu… nắng mưa,
Ngồi đây ngắm mảnh vườn xưa,
Dỗ mình thôi nhé như vừa chiêm bao.
Hề chi giọt nước mắt trào,
Mong manh như khói tan vào hư không.
Trần Ngọc Hưởng
Bao năm lưu lạc lại về,
Đặt chân lạ lẫm lên quê hương mình…
Vườn xưa cây lặc lìa xanh,
Mà đành thất thổ, mà đành vong gia?
Chợt gần rồi bỗng hóa xa,
Ngồi đây ngắm mái hiên nhà người dưng.
Đàn ai giọt phím tơ chùng,
Năm cung trọn khúc rưng rưng lòng người.
Bờ sông Cửa Tiểu lở bồi,
Năm mươi năm cũ một trời biển dâu.
Bao hình bóng cũ còn đâu,
Rặng dừa trước ngõ, hàng cau sau nhà.
Con về khuất bóng mẹ cha,
Vấn vương hương khói la đà về đâu.
Hiểu rồi mất mát buồn đau,
Màu thời gian bạc trắng đầu… nắng mưa,
Ngồi đây ngắm mảnh vườn xưa,
Dỗ mình thôi nhé như vừa chiêm bao.
Hề chi giọt nước mắt trào,
Mong manh như khói tan vào hư không.
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013
Dỗ mình thôi nhé -
Dỗ mình thôi nhé - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Dỗ mình thôi nhé* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Bao năm lưu lạc lại về,
Đặt chân lạ lẫm lên quê hương mình…
Vườn xưa cây lặc lìa xanh,
Mà đành thất thổ, mà đành vong gia?
Chợt gần rồi bỗng hóa xa,
Ngồi đây ngắm mái hiên nhà người dưng.
Đàn ai giọt phím tơ chùng,
Năm cung trọn khúc rưng rưng lòng người.
Bờ sông Cửa Tiểu lở bồi,
Năm mươi năm cũ một trời biển dâu.
Bao hình bóng cũ còn đâu,
Rặng dừa trước ngõ, hàng cau sau nhà.
Con về khuất bóng mẹ cha,
Vấn vương hương khói la đà về đâu.
Hiểu rồi mất mát buồn đau,
Màu thời gian bạc trắng đầu… nắng mưa,
Ngồi đây ngắm mảnh vườn xưa,
Dỗ mình thôi nhé như vừa chiêm bao.
Hề chi giọt nước mắt trào,
Mong manh như khói tan vào hư không.
Trần Ngọc Hưởng
Thơ Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
Mà em hát lý qua cầu chi em?
Sao không hát lý chim quyên,
Mượn hơi tiếng đủ thay thuyền qua sông.
Trách chi sáo đã sổ lồng,
Đánh rơi điệu lý bềnh bồng nước mây.
Ngóng trông bến nọ bờ này,
Năm cung phím mỏi sầu đầy trên tơ.
Đâu con sáo đã sang bờ,
Tiền Giang một góc khuya thơ lặng buồn.
Lý tình tang phía đầu nguồn,
Quá giang ngọn gió khuyết gương trăng rằm.
Ngựa ô dòn nhịp xa xăm,
Nửa đời một khúc cổ cầm vấn vương.
Bổng trầm điệu nhớ điệu thương,
Đâu con sáo hót trắng vườn chiêm bao.
Trái tương tư chín phút nào?
Tình như sợi khói tan vào hư vô.
Lý giao duyên đã mơ hồ,
Em đang nhẹ bước qua bờ nhớ quên.
Hỏi thăm từ nhịp võng đưa khuất chìm.
Thơ Vân Tiên, tiếng độc huyền,
Gió mênh mang bến, đèn lim dim thuyền.
Hỏi trăng vàng đậu ao sen,
Mải hong gió tóc cô em đêm nào.
Hỏi cổ tích, hỏi ca dao,
Hỏi xanh thắm, hỏi ngọt ngào … hương sen.
Hỏi vành trăng khuyết chao nghiêng.
Chùa khuya tiếng mõ giọng thiền xa xăm.
Chạnh thương ai đã một lần,
Tha hương rồi vẫn tần ngần nhớ quê.
Hỏi làn cỏ mượt ven đê,
Cánh diều giấy lượn lối về mộng mơ.
Bao nhiêu chữ mới thành thơ,
Tôi nghêu ngao hát xanh bờ sông xanh.
Hỏi vu vơ lại gặp mình,
Oằn vai gánh một khôi tình đa mang.
Có quê quán có họ hàng,
Vàng hoa mướp nở xóm làng trăm năm…
Thương lắm mấy dòng sông.
Mẹ uống nước sông ấy,
Cho con máu thắm dòng.
Hai dòng sông máu thịt,
Cửa Tiểu và Cửa Trung.
Ôm ấp hoài muôn thuở,
Cù lao Tân Phú Đông.
Đầu mõm làng Tân Thới,
Chơi vơi sóng bạc đầu.
Ngọn vàm Tam Lạch cũ,
Mảnh đất chốn chôn nhau.
Tổ tiên người xứ Quảng,
Trôi giạt tận nơi này.
Đất lành chim đậu lại,
Rể bén lá xanh cây.
Ba má buôn hàng xén,
Chăm sóc cả ruộng vườn.
Trải qua bao lửa khói,
Không rời bỏ quê hương.
Ba là tàn cổ thụ,
Rợp mát một đời con.
Má cho nguồn lửa ấm,
Thao thức một tâm hồn.
Tuổi lớn con trôi giạt,
Long đong giữa phố người/
Vẫn giữ nguồn lửa ấm,
Lòng quê chẳng phút nguôi
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi
Qua bờ nhớ quên
Nước cuồn cuộn chảy sông sâu.Mà em hát lý qua cầu chi em?
Sao không hát lý chim quyên,
Mượn hơi tiếng đủ thay thuyền qua sông.
Trách chi sáo đã sổ lồng,
Đánh rơi điệu lý bềnh bồng nước mây.
Ngóng trông bến nọ bờ này,
Năm cung phím mỏi sầu đầy trên tơ.
Đâu con sáo đã sang bờ,
Tiền Giang một góc khuya thơ lặng buồn.
Lý tình tang phía đầu nguồn,
Quá giang ngọn gió khuyết gương trăng rằm.
Ngựa ô dòn nhịp xa xăm,
Nửa đời một khúc cổ cầm vấn vương.
Bổng trầm điệu nhớ điệu thương,
Đâu con sáo hót trắng vườn chiêm bao.
Trái tương tư chín phút nào?
Tình như sợi khói tan vào hư vô.
Lý giao duyên đã mơ hồ,
Em đang nhẹ bước qua bờ nhớ quên.
Quê quán tôi xưa
Dọ tìm quê quán tôi xưa,Hỏi thăm từ nhịp võng đưa khuất chìm.
Thơ Vân Tiên, tiếng độc huyền,
Gió mênh mang bến, đèn lim dim thuyền.
Hỏi trăng vàng đậu ao sen,
Mải hong gió tóc cô em đêm nào.
Hỏi cổ tích, hỏi ca dao,
Hỏi xanh thắm, hỏi ngọt ngào … hương sen.
Hỏi vành trăng khuyết chao nghiêng.
Chùa khuya tiếng mõ giọng thiền xa xăm.
Chạnh thương ai đã một lần,
Tha hương rồi vẫn tần ngần nhớ quê.
Hỏi làn cỏ mượt ven đê,
Cánh diều giấy lượn lối về mộng mơ.
Bao nhiêu chữ mới thành thơ,
Tôi nghêu ngao hát xanh bờ sông xanh.
Hỏi vu vơ lại gặp mình,
Oằn vai gánh một khôi tình đa mang.
Có quê quán có họ hàng,
Vàng hoa mướp nở xóm làng trăm năm…
Lửa ấm
Từ còn trong bụng mẹ,Thương lắm mấy dòng sông.
Mẹ uống nước sông ấy,
Cho con máu thắm dòng.
Hai dòng sông máu thịt,
Cửa Tiểu và Cửa Trung.
Ôm ấp hoài muôn thuở,
Cù lao Tân Phú Đông.
Đầu mõm làng Tân Thới,
Chơi vơi sóng bạc đầu.
Ngọn vàm Tam Lạch cũ,
Mảnh đất chốn chôn nhau.
Tổ tiên người xứ Quảng,
Trôi giạt tận nơi này.
Đất lành chim đậu lại,
Rể bén lá xanh cây.
Ba má buôn hàng xén,
Chăm sóc cả ruộng vườn.
Trải qua bao lửa khói,
Không rời bỏ quê hương.
Ba là tàn cổ thụ,
Rợp mát một đời con.
Má cho nguồn lửa ấm,
Thao thức một tâm hồn.
Tuổi lớn con trôi giạt,
Long đong giữa phố người/
Vẫn giữ nguồn lửa ấm,
Lòng quê chẳng phút nguôi
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi
Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013
Lửa ấm
Lửa ấm - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Lửa ấm
Lửa ấm
* TRẦN NGỌC HƯỞNG
Từ còn trong bụng mẹ,
Thương lắm mấy dòng sông.
Mẹ uống nước sông ấy,
Cho con máu thắm dòng.
Hai dòng sông máu thịt,
Cửa Tiểu và Cửa Trung.
Ôm ấp hoài muôn thuở,
Cù lao Tân Phú Đông.
Đầu mõm làng Tân Thới,
Chơi vơi sóng bạc đầu.
Ngọn vàm Tam Lạch cũ,
Mảnh đất chốn chôn nhau.
Tổ tiên người xứ Quảng,
Trôi giạt tận nơi này.
Đất lành chim đậu lại,
Rể bén lá xanh cây.
Ba má buôn hàng xén,
Chăm sóc cả ruộng vườn.
Trải qua bao lửa khói,
Không rời bỏ quê hương.
Ba là tàn cổ thụ,
Rợp mát một đời con.
Má cho nguồn lửa ấm,
Thao thức một tâm hồn.
Tuổi lớn con trôi giạt,
Long đong giữa phố người/
Vẫn giữ nguồn lửa ấm,
Lòng quê chẳng phút nguôi
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013
Qua bờ nhớ quên , Quê quán tôi xưa - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Qua bờ nhớ quên , Quê quán tôi xưa - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Qua bờ nhớ quênQuê quán tôi xưa
*Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Nước cuồn cuộn chảy sông sâu.
Mà em hát lý qua cầu chi em?
Sao không hát lý chim quyên,
Mượn hơi tiếng đủ thay thuyền qua sông.
Trách chi sáo đã sổ lồng,
Đánh rơi điệu lý bềnh bồng nước mây.
Ngóng trông bến nọ bờ này,
Năm cung phím mỏi sầu đầy trên tơ.
Đâu con sáo đã sang bờ,
Tiền Giang một góc khuya thơ lặng buồn.
Lý tình tang phía đầu nguồn,
Quá giang ngọn gió khuyết gương trăng rằm.
Ngựa ô dòn nhịp xa xăm,
Nửa đời một khúc cổ cầm vấn vương.
Bổng trầm điệu nhớ điệu thương,
Đâu con sáo hót trắng vườn chiêm bao.
Trái tương tư chín phút nào?
Tình như sợi khói tan vào hư vô.
Lý giao duyên đã mơ hồ,
Em đang nhẹ bước qua bờ nhớ quên.
Dọ tìm quê quán tôi xưa,
Hỏi thăm từ nhịp võng đưa khuất chìm.
Thơ Vân Tiên, tiếng độc huyền,
Gió mênh mang bến, đèn lim dim thuyền.
Hỏi trăng vàng đậu ao sen,
Mải hong gió tóc cô em đêm nào.
Hỏi cổ tích, hỏi ca dao,
Hỏi xanh thắm, hỏi ngọt ngào … hương sen.
Hỏi vành trăng khuyết chao nghiêng.
Chùa khuya tiếng mõ giọng thiền xa xăm.
Chạnh thương ai đã một lần,
Tha hương rồi vẫn tần ngần nhớ quê.
Hỏi làn cỏ mượt ven đê,
Cánh diều giấy lượn lối về mộng mơ.
Bao nhiêu chữ mới thành thơ,
Tôi nghêu ngao hát xanh bờ sông xanh.
Hỏi vu vơ lại gặp mình,
Oằn vai gánh một khôi tình đa mang.
Có quê quán có họ hàng,
Vàng hoa mướp nở xóm làng trăm năm…
Trần Ngọc Hưởng
Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013
Thương câu quan họ
Trần Ngọc Hưởng
Tôi đăm đắm mắt nhìn em,
Tưởng chao cả đất tưởng nghiêng cả trời.
Thương làn quan họ chơi vơi,
Sóng sông Cầu lấp lánh lời giao duyên.
Phải là lời của trái tim,
Từ lâu ấp ủ thốt lên tỏ bày.
Nhớ thương thương nhớ đã đầy,
Một năm dồn lại một ngày này thôi.
Nửa vời sông nước chơi vơi,
Thương câu quan họ đứng ngồi chông chênh.
Ừ thôi bèo bọt nổi chìm,
Trăng rằm thêm tỏ nỗi niềm lứa đôi
Dỗ tình thôi nhé tình ơi
Qua ghềnh thác trải dọc đời thăng hoa.
Sông Thương hòa nhịp tim ta,
Tình yêu đến hẹn giao hòa ngàn năm.
Bên kia sông Đuống trăng rằm
Uống câu quan họ tưởng nằm chiêm bao.
Em cầm tay khúc ca dao,
Tôi luôn là kẻ khát khao đi tìm…
Trần Ngọc Hưởng
Tôi đăm đắm mắt nhìn em,
Tưởng chao cả đất tưởng nghiêng cả trời.
Thương làn quan họ chơi vơi,
Sóng sông Cầu lấp lánh lời giao duyên.
Phải là lời của trái tim,
Từ lâu ấp ủ thốt lên tỏ bày.
Nhớ thương thương nhớ đã đầy,
Một năm dồn lại một ngày này thôi.
Nửa vời sông nước chơi vơi,
Thương câu quan họ đứng ngồi chông chênh.
Ừ thôi bèo bọt nổi chìm,
Trăng rằm thêm tỏ nỗi niềm lứa đôi
Dỗ tình thôi nhé tình ơi
Qua ghềnh thác trải dọc đời thăng hoa.
Sông Thương hòa nhịp tim ta,
Tình yêu đến hẹn giao hòa ngàn năm.
Bên kia sông Đuống trăng rằm
Uống câu quan họ tưởng nằm chiêm bao.
Em cầm tay khúc ca dao,
Tôi luôn là kẻ khát khao đi tìm…
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013
Thương câu quan họ
Thương câu quan họ - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Tôi đăm đắm mắt nhìn em,
Tưởng chao cả đất tưởng nghiêng cả trời.
Thương làn quan họ chơi vơi,
Sóng sông Cầu lấp lánh lời giao duyên.
Phải là lời của trái tim,
Từ lâu ấp ủ thốt lên tỏ bày.
Nhớ thương thương nhớ đã đầy,
Một năm dồn lại một ngày này thôi.
Nửa vời sông nước chơi vơi,
Thương câu quan họ đứng ngồi chông chênh.
Ừ thôi bèo bọt nổi chìm,
Trăng rằm thêm tỏ nỗi niềm lứa đôi
Dỗ tình thôi nhé tình ơi
Qua ghềnh thác trải dọc đời thăng hoa.
Sông Thương hòa nhịp tim ta,
Tình yêu đến hẹn giao hòa ngàn năm.
Bên kia sông Đuống trăng rằm
Uống câu quan họ tưởng nằm chiêm bao.
Em cầm tay khúc ca dao,
Tôi luôn là kẻ khát khao đi tìm…
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013
Quan họ mùa xuân | Ngược lối về quê
Trần Ngọc Hưởng
Thành dòng suối sữa ngọt ngon nghìn đời.
Một làn điệu của cặp đôi,
Đủ đêm chuếnh choáng đủ tôi bồng bềnh.
Sông Cầu sông Đuống lim dim
Lênh đênh bèo giạt nổi chìm mây trôi.
Hội Lim quán dốc tình ơi!
Liền anh liền chị men đời cùng say.
Quay về lại bến sông đầy,
Rượu đào nâng chén cầm tay cạn lời.
Còn duyên câu hát lở bồi,
Đưa nhau đến tận biển khơi rộng dài.
Mười mong chín đợi nhớ ai,
Trăng tròn trót xẻ làm hai lại rằm.
Dẫu là một thoáng phù vân,
Lời ca tha thiết sâu đằm nhớ thương.
Người ơi người ở…đượm buồn,
Bỗng trầm.quyến luyến vấn vương vắn dài.
Cảm ơn quan họ nhớ ngày,
Mùa xuân đến hẹn về đây tương phùng..
Dạt trôi mấy cũng tìm về chốn xưa.
Lưng thon thả tóc hững hờ,
Búp chân trần, ngó sen tơ đầm làng.
Tiếng gà vỡ vụn dòn tan,
Gối đầu lên cỏ dịu dàng giấc quê.
Cho ai trăm nẻo đi về,
Gió tâm linh lộng bốn bề chiêm bao.
Nằm đây thiếp giữa ca dao,
Dịu dàng vẫn thức tự bao lâu rồi.
Trở về làng cũ ta thôi,
Dẫu còn tay trắng như hồi trắng tay.
Phố người thiệt đắng thua cay,
Đâu hay ngách ngõ giăng đầy bùa mê.
Ta vừa ngược lối về quê,
Lang thang gió thổi chân đê thả diều.
Mướt mườn mượt cỏ xanh chiều,
Đâu cần ai thả bùa yêu làm gì!
Rượu quê rót đến tràn ly,
Hương hoa nở ngát xuân thì lòng ta…
Trần Ngọc Hưởng
Quan họ mùa xuân
Chảy từ đôi vú căng tròn.Thành dòng suối sữa ngọt ngon nghìn đời.
Một làn điệu của cặp đôi,
Đủ đêm chuếnh choáng đủ tôi bồng bềnh.
Sông Cầu sông Đuống lim dim
Lênh đênh bèo giạt nổi chìm mây trôi.
Hội Lim quán dốc tình ơi!
Liền anh liền chị men đời cùng say.
Quay về lại bến sông đầy,
Rượu đào nâng chén cầm tay cạn lời.
Còn duyên câu hát lở bồi,
Đưa nhau đến tận biển khơi rộng dài.
Mười mong chín đợi nhớ ai,
Trăng tròn trót xẻ làm hai lại rằm.
Dẫu là một thoáng phù vân,
Lời ca tha thiết sâu đằm nhớ thương.
Người ơi người ở…đượm buồn,
Bỗng trầm.quyến luyến vấn vương vắn dài.
Cảm ơn quan họ nhớ ngày,
Mùa xuân đến hẹn về đây tương phùng..
Ngược lối về quê
Tình quê men ủ rượu quê,Dạt trôi mấy cũng tìm về chốn xưa.
Lưng thon thả tóc hững hờ,
Búp chân trần, ngó sen tơ đầm làng.
Tiếng gà vỡ vụn dòn tan,
Gối đầu lên cỏ dịu dàng giấc quê.
Cho ai trăm nẻo đi về,
Gió tâm linh lộng bốn bề chiêm bao.
Nằm đây thiếp giữa ca dao,
Dịu dàng vẫn thức tự bao lâu rồi.
Trở về làng cũ ta thôi,
Dẫu còn tay trắng như hồi trắng tay.
Phố người thiệt đắng thua cay,
Đâu hay ngách ngõ giăng đầy bùa mê.
Ta vừa ngược lối về quê,
Lang thang gió thổi chân đê thả diều.
Mướt mườn mượt cỏ xanh chiều,
Đâu cần ai thả bùa yêu làm gì!
Rượu quê rót đến tràn ly,
Hương hoa nở ngát xuân thì lòng ta…
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013
Quan họ mùa xuân - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* TRẦN NGỌC HƯỞNG
Chảy từ đôi vú căng tròn.
Thành dòng suối sữa ngọt ngon nghìn đời.
Một làn điệu của cặp đôi,
Đủ đêm chuếnh choáng đủ tôi bồng bềnh.
Sông Cầu sông Đuống lim dim
Lênh đênh bèo giạt nổi chìm mây trôi.
Hội Lim quán dốc tình ơi!
Liền anh liền chị men đời cùng say.
Quay về lại bến sông đầy,
Rượu đào nâng chén cầm tay cạn lời.
Còn duyên câu hát lở bồi,
Đưa nhau đến tận biển khơi rộng dài.
Mười mong chín đợi nhớ ai,
Trăng tròn trót xẻ làm hai lại rằm.
Dẫu là một thoáng phù vân,
Lời ca tha thiết sâu đằm nhớ thương.
Người ơi người ở…đượm buồn,
Bỗng trầm.quyến luyến vấn vương vắn dài.
Cảm ơn quan họ nhớ ngày,
Mùa xuân đến hẹn về đây tương phùng..
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013
Tình quê
Ngược lối về quê - Trần Ngọc Hưởng
30.09.2013 11:00 - Số lần xem: 15
|
Gối đầu lên cỏ dịu dàng giấc quê.
Cho ai trăm nẻo đi về,
Gió tâm linh lộng bốn bề chiêm bao.
Ngược lối về quê
Tình quê men ủ rượu quê,
Dạt trôi mấy cũng tìm về chốn xưa.
Lưng thon thả tóc hững hờ,
Búp chân trần, ngó sen tơ đầm làng.
Tiếng gà vỡ vụn dòn tan,
Gối đầu lên cỏ dịu dàng giấc quê.
Cho ai trăm nẻo đi về,
Gió tâm linh lộng bốn bề chiêm bao.
Nằm đây thiếp giữa ca dao,
Dịu dàng vẫn thức tự bao lâu rồi.
Trở về làng cũ ta thôi,
Dẫu còn tay trắng như hồi trắng tay.
Phố người thiệt đắng thua cay,
Đâu hay ngách ngõ giăng đầy bùa mê.
Ta vừa ngược lối về quê,
Lang thang gió thổi chân đê thả diều.
Mướt mườn mượt cỏ xanh chiều,
Đâu cần ai thả bùa yêu làm gì!
Rượu quê rót đến tràn ly,
Hương hoa nở ngát xuân thì lòng ta…
Trần Ngọc Hưởng
Read more: http://www.datdung.com/modules.php?name=News&op=viewst&sid=9261#ixzz2gPdJvbdz
Under Creative Commons License: Attribution
Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013
Tiễn bạn về hưu
Trần Ngọc Hưởng
Ngày mai bạn nghỉ hưu rồi,
Nâng ly rượu tiễn biết vui hay buồn.
Đò chiều cập bến, neo buông,
Hết rồi sóng gió bốn phương hải hồ.
Ngỡ vừa chợp mắt nằm mơ,
Một đời trải mấy ván cờ thắng thua.
Từ thanh xuân đến già nua,
Tóc râu phờ phạc tiếc mùa trẻ trai.
Đâu rồi quyền bính một tay,
Bốn bên vâng dạ trong ngoài xun xoe.
Bây giờ nói chẳng ai nghe,
Một thời đưa đón ngựa xe… hết rồi.
Cũng đừng sửng sốt bạn ơi,
Bạn bè xưa chẳng tới lui nữa rồi.
Ai còn san sớt buồn vui,
Buổi này mới thật là người tương thân.
Cõng ta qua thác trầm luân,
Cỏ cây mây gió bỗng gần… hơn xưa.
Tiệc tàn bạn cạn ly chưa?
Ngoảnh nhìn đời đã ngã mùa sắc không
Trần Ngọc Hưởng
Ngày mai bạn nghỉ hưu rồi,
Nâng ly rượu tiễn biết vui hay buồn.
Đò chiều cập bến, neo buông,
Hết rồi sóng gió bốn phương hải hồ.
Ngỡ vừa chợp mắt nằm mơ,
Một đời trải mấy ván cờ thắng thua.
Từ thanh xuân đến già nua,
Tóc râu phờ phạc tiếc mùa trẻ trai.
Đâu rồi quyền bính một tay,
Bốn bên vâng dạ trong ngoài xun xoe.
Bây giờ nói chẳng ai nghe,
Một thời đưa đón ngựa xe… hết rồi.
Cũng đừng sửng sốt bạn ơi,
Bạn bè xưa chẳng tới lui nữa rồi.
Ai còn san sớt buồn vui,
Buổi này mới thật là người tương thân.
Cõng ta qua thác trầm luân,
Cỏ cây mây gió bỗng gần… hơn xưa.
Tiệc tàn bạn cạn ly chưa?
Ngoảnh nhìn đời đã ngã mùa sắc không
Trần Ngọc Hưởng
Ngược lối về quê - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Ngược lối về quê* TRẦN NGỌC HƯỞNG
Tình quê men ủ rượu quê,
Dạt trôi mấy cũng tìm về chốn xưa.
Lưng thon thả tóc hững hờ,
Búp chân trần, ngó sen tơ đầm làng.
Tiếng gà vỡ vụn dòn tan,
Gối đầu lên cỏ dịu dàng giấc quê.
Cho ai trăm nẻo đi về,
Gió tâm linh lộng bốn bề chiêm bao.
Nằm đây thiếp giữa ca dao,
Dịu dàng vẫn thức tự bao lâu rồi.
Trở về làng cũ ta thôi,
Dẫu còn tay trắng như hồi trắng tay.
Phố người thiệt đắng thua cay,
Đâu hay ngách ngõ giăng đầy bùa mê.
Ta vừa ngược lối về quê,
Lang thang gió thổi chân đê thả diều.
Mướt mườn mượt cỏ xanh chiều,
Đâu cần ai thả bùa yêu làm gì!
Rượu quê rót đến tràn ly,
Hương hoa nở ngát xuân thì lòng ta…
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013
Đò dọc sông đêm
Ảnh minh họa. Ảnh: Lê Duy |
Lập lòe đuốc lá dừa chìm tận đâu?
Ta về Tân Thới đã lâu,
Lục tìm tận đáy đêm sâu có còn.
Bờ sông ngày ấy héo hon,
Bao nhiêu ánh đuốc dọc con sông dài.
Gọi đò còn vẳng tiếng ai,
Lọt trong tầm đạn, lọt ngoài tầm bom.
Cho dù đổ máu rơi xương,
Dừa cau quê mẹ giữ thơm chuyến đò
Qua Hòa Đồng lên Mỹ Tho,
Đi về một cõi hẹn hò mỗi đêm.
Triệu buồn vui, triệu nỗi niềm,
Từ binh lửa đến bình yên những ngày…
Sông Tiền mưa nắng trả vay,
Cho ta đứng lặng nơi này ngùi thương.
Khuya về lãng đãng khói sương,
Lửng lơ trắng ánh trăng buông êm đềm.
Còn nghe đò dọc sông đêm,
Lập lòe đuốc lá dừa thêm lập lòe.
TRẦN NGỌC HƯỞNG
Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013
Tiễn bạn nghỉ hưu - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* TRẦN NGỌC HƯỞNG
Ngày mai bạn nghỉ hưu rồi,
Nâng ly rượu tiễn biết vui hay buồn.
Đò chiều cập bến, neo buông,
Hết rồi sóng gió bốn phương hải hồ.
Ngỡ vừa chợp mắt nằm mơ,
Một đời trải mấy ván cờ thắng thua.
Từ thanh xuân đến già nua,
Tóc râu phờ phạc tiếc mùa trẻ trai.
Đâu rồi quyền bính một tay,
Bốn bên vâng dạ trong ngoài xun xoe.
Bây giờ nói chẳng ai nghe,
Một thời đưa đón ngựa xe… hết rồi.
Cũng đừng sửng sốt bạn ơi,
Bạn bè xưa chẳng tới lui nữa rồi.
Ai còn san sớt buồn vui,
Buổi này mới thật là người tương thân.
Cõng ta qua thác trầm luân,
Cỏ cây mây gió bỗng gần… hơn xưa.
Tiệc tàn bạn cạn ly chưa?
Ngoảnh nhìn đời đã ngã mùa sắc không
Trần Ngọc Hưởng
Tiễn bạn nghỉ hưu Trần Ngọc Hưởng
27.09.2013 21:55 - Số lần xem: 4
Bốn bên vâng dạ trong ngoài xun xoe.
Bây giờ nói chẳng ai nghe,
Một thời đưa đón ngựa xe… hết rồi.
(Trích)
Tiễn bạn nghỉ hưu
Trần Ngọc Hưởng
Ngày mai bạn nghỉ hưu rồi,
Nâng ly rượu tiễn biết vui hay buồn.
Đò chiều cập bến, neo buông,
Hết rồi sóng gió bốn phương hải hồ.
Ngỡ vừa chợp mắt nằm mơ,
Một đời trải mấy ván cờ thắng thua.
Từ thanh xuân đến già nua,
Tóc râu phờ phạc tiếc mùa trẻ trai.
Đâu rồi quyền bính một tay,
Bốn bên vâng dạ trong ngoài xun xoe.
Bây giờ nói chẳng ai nghe,
Một thời đưa đón ngựa xe… hết rồi.
Cũng đừng sửng sốt bạn ơi,
Bạn bè xưa chẳng tới lui nữa rồi.
Ai còn san sớt buồn vui,
Buổi này mới thật là người tương thân.
Cõng ta qua thác trầm luân,
Cỏ cây mây gió bỗng gần… hơn xưa.
Tiệc tàn bạn cạn ly chưa?
Ngoảnh nhìn đời đã ngã mùa sắc không
T.N.H (Long An)
Read more: http://datdung.com/modules.php?name=News&op=viewst&sid=9233#ixzz2g7tzL8Tk
Under Creative Commons License: Attribution
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)