Về quê kịp tết TÌNH YÊU EM- Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG-
Về quê kịp tết TÌNH YÊU EM- Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG-
Về quê kịp tết
Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Về quê kịp tết nhé em,
Cuối năm đừng để trễ phiên chợ làng.
Bao người phiêu bạt lang thang,
Tạm quên công việc ngổn ngang, tìm về …
Đỏ lòng xanh vỏ phố quê,
Vàng hoa vạn thọ bốn bề hoa mai
Lanh quanh bước ngắn bước dài,
Tình quê nặng trĩu, tiền tài nhẹ tênh...
Cha già thức trắng bao đêm,
Một ly cạn, mấy ly thêm … mới vừa.
Em về trở lại ngày xưa,
Bờ tre rợn tiếng gả trưa rụng rời.
Hả lòng bạn cũ đến chơi,
Chuyện trò hoài niệm một thời làng quê
Miệt vườn cây trái sum suê,
Một vùng ký ức vỗ về dịu êm
Mau chân kịp tết nhé em,
Đường muôn lối rẻ chớ quên lối về.
Cùng nuôi dưỡng lấy hồn quê
Chớ nằm thiếp giữa cơn mê phố phường.
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014
Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Còn cưu mang mảnh vỡ tình ta xưa.
Cho ta hỏi nước giếng chùa,
Còn ôm ấp dáng ai mùa thanh tân.
Thuyền xa kéo bến lại gần,
Mà vương vít mãi bàn chân thẫn thờ.
Từ em khép vạt đào tơ,
Nào hay một chuyến bất ngờ sang ngang.
Chân ta vẫn lấm bụi làng,
Lòng ta đâu thể phũ phàng chốn quê.
Bềnh bồng bước mỏi bước mê,
Mù tăm hướng một nẻo về mênh mang
Ai còn dệt bóng thời gian,
Cho ta so lại ngón đàn sắc không.
Đã đi quá mấy dòng sông,
Còn say chi đến tím lòng tha hương.
Tim còn hẹn phút đổ chuông,
Trăm năm nén lại vô thường một giây.
Rượu quê cạn chén ngất ngây,
Lửa nhen ấm mảnh trăng đầy … khuyết em
Bỏ quê lên phố đi không thấy về
Còn ta mộng chuyến hồi quê,
Một lần hóa giải bùa mê thị thành.
Hoa chanh lại nở vườn chanh
Về đây mình đọc thơ mình hả hê.
Nhưng còn đâu nữa mà về,
Đã từ lâu lắm làng quê mất rồi…
Nửa làng nửa phố chao ôi!
Quán lều rác rưởi tơi bời đó đây
Còn đâu trắng rợp cò bay,
Còn đâu lấp loáng ao đầy hương sen
Túi ny lông thảm họa đen,
Sông tràn nước thải bẩn thêm từng giờ
Nhà tầng lổn nhổn lô nhô,
Trúc tre teo tóp bơ thờ còn đâu!
Ngủ ngoan đi nhé tình sầu,
Trở trăn chi nữa, thức lâu lắm rồi
Phố người đổ bóng, tình ơi,
Hồi quê mộng vẫn trắng trời tương tư
Trần Ngọc Hưởng
Trăng đầy … khuyết em
Đầu đình hỏi khóm trúc xinh,Còn cưu mang mảnh vỡ tình ta xưa.
Cho ta hỏi nước giếng chùa,
Còn ôm ấp dáng ai mùa thanh tân.
Thuyền xa kéo bến lại gần,
Mà vương vít mãi bàn chân thẫn thờ.
Từ em khép vạt đào tơ,
Nào hay một chuyến bất ngờ sang ngang.
Chân ta vẫn lấm bụi làng,
Lòng ta đâu thể phũ phàng chốn quê.
Bềnh bồng bước mỏi bước mê,
Mù tăm hướng một nẻo về mênh mang
Ai còn dệt bóng thời gian,
Cho ta so lại ngón đàn sắc không.
Đã đi quá mấy dòng sông,
Còn say chi đến tím lòng tha hương.
Tim còn hẹn phút đổ chuông,
Trăm năm nén lại vô thường một giây.
Rượu quê cạn chén ngất ngây,
Lửa nhen ấm mảnh trăng đầy … khuyết em
Mộng hồi quê
Bao người lạc chợ trôi sông,Bỏ quê lên phố đi không thấy về
Còn ta mộng chuyến hồi quê,
Một lần hóa giải bùa mê thị thành.
Hoa chanh lại nở vườn chanh
Về đây mình đọc thơ mình hả hê.
Nhưng còn đâu nữa mà về,
Đã từ lâu lắm làng quê mất rồi…
Nửa làng nửa phố chao ôi!
Quán lều rác rưởi tơi bời đó đây
Còn đâu trắng rợp cò bay,
Còn đâu lấp loáng ao đầy hương sen
Túi ny lông thảm họa đen,
Sông tràn nước thải bẩn thêm từng giờ
Nhà tầng lổn nhổn lô nhô,
Trúc tre teo tóp bơ thờ còn đâu!
Ngủ ngoan đi nhé tình sầu,
Trở trăn chi nữa, thức lâu lắm rồi
Phố người đổ bóng, tình ơi,
Hồi quê mộng vẫn trắng trời tương tư
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014
Mộng hồi quê - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Mộng hồi quê * Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Bao người lạc chợ trôi sông,
Bỏ quê lên phố đi không thấy về
Còn ta mộng chuyến hồi quê,
Một lần hóa giải bùa mê thị thành.
Hoa chanh lại nở vườn chanh
Về đây mình đọc thơ mình hả hê.
Nhưng còn đâu nữa mà về,
Đã từ lâu lắm làng quê mất rồi…
Nửa làng nửa phố chao ôi!
Quán lều rác rưởi tơi bời đó đây
Còn đâu trắng rợp cò bay,
Còn đâu lấp loáng ao đầy hương sen
Túi ny lông thảm họa đen,
Sông tràn nước thải bẩn thêm từng giờ
Nhà tầng lổn nhổn lô nhô,
Trúc tre teo tóp bơ thờ còn đâu!
Ngủ ngoan đi nhé tình sầu,
Trở trăn chi nữa, thức lâu lắm rồi
Phố người đổ bóng, tình ơi,
Hồi quê mộng vẫn trắng trời tương tư
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2014
Trăng đầy … khuyết em - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Đầu đình hỏi khóm trúc xinh,
Còn cưu mang mảnh vỡ tình ta xưa.
Cho ta hỏi nước giếng chùa,
Còn ôm ấp dáng ai mùa thanh tân.
Thuyền xa kéo bến lại gần,
Mà vương vít mãi bàn chân thẫn thờ.
Từ em khép vạt đào tơ,
Nào hay một chuyến bất ngờ sang ngang.
Chân ta vẫn lấm bụi làng,
Lòng ta đâu thể phũ phàng chốn quê.
Bềnh bồng bước mỏi bước mê,
Mù tăm hướng một nẻo về mênh mang
Ai còn dệt bóng thời gian,
Cho ta so lại ngón đàn sắc không.
Đã đi quá mấy dòng sông,
Còn say chi đến tím lòng tha hương.
Tim còn hẹn phút đổ chuông,
Trăm năm nén lại vô thường một giây.
Rượu quê cạn chén ngất ngây,
Lửa nhen ấm mảnh trăng đầy … khuyết em
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Phố trưa đọng nét u hoài,
Mua chi tóc rối tóc dài… mà rao.
Chao ôi dù sợi tóc nào,
Chẳng từ âu yếm ngọt ngào dài ra.
Săm soi từ tuổi mười ba,
Soi gương chải lược cài hoa thắm màu
Hương chanh, hương bưởi thơm lâu,
Hương bồ kết đến bạc đầu chưa nguôi
Tóc tiên từ bén tay người,
Hân hoan hát mãi muôn lời vu vơ
Sợi dài sợi ngắn vào thơ,
Từng câu lục bát đôi bờ vấn vương
Bổng trầm điệu nhớ điệu thương,
Tóc tơ nồng đượm lửa hương một thời?
Sợi nào anh tỏ tình tôi,
Sợi nào phụ rảy để rồi lãng quên…
Sợi thao thức, sợi ngủ yên,
Sợi ngày xuân muộn, sợi đêm lỡ thì
Sợi nhận đươc, sợi cho đi
Sợi an trú dưới nhu mì của em …
Kể sao cho cạn nỗi niềm,
Từng dòng tóc rối truân chiên phận người …
Biết bao chìm lắng nổi trôi
Giá nào trả được hỡi người rao mua?
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014
Thương lắm tóc dài _ Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Phố trưa đọng nét u hoài,
Mua chi tóc rối tóc dài… mà rao.
Chao ôi dù sợi tóc nào,
Chẳng từ âu yếm ngọt ngào dài ra.
Săm soi từ tuổi mười ba,
Soi gương chải lược cài hoa thắm màu
Hương chanh, hương bưởi thơm lâu,
Hương bồ kết đến bạc đầu chưa nguôi
Tóc tiên từ bén tay người,
Hân hoan hát mãi muôn lời vu vơ
Sợi dài sợi ngắn vào thơ,
Từng câu lục bát đôi bờ vấn vương
Bổng trầm điệu nhớ điệu thương,
Tóc tơ nồng đượm lửa hương một thời?
Sợi nào anh tỏ tình tôi,
Sợi nào phụ rảy để rồi lãng quên…
Sợi thao thức, sợi ngủ yên,
Sợi ngày xuân muộn, sợi đêm lỡ thì
Sợi nhận đươc, sợi cho đi
Sợi an trú dưới nhu mì của em …
Kể sao cho cạn nỗi niềm,
Từng dòng tóc rối truân chuyên phận người …
Biết bao chìm lắng nổi trôi
Giá nào trả được hỡi người rao mua?
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Trời chiều đổ bóng
Anh ngồi lại góc cô đơn,Màn hình rộng trải nỗi buồn phẳng phiu.
Gõ vào bàn phím lời yêu,
Mở ra một cõi tịch liêu nhạt nhòa
Em từ cõi ảo bước ra,
Tỏ mờ nhân ảnh ngỡ là chân thân.
Cõng tình đến giậu cúc tần,
Hôn nhau một thoáng phù vân cõi người.
Heo may đã chớm đông rồi,
Mình giờ tóc muối sương rơi trắng đầu.
Cõng tình về mãi tận đâu,
Gương soi lòng giếng nỗi gầu đa mang
Sàigòn tám phố lang thang,
Rong chơi muôn nẻo một màn hình thôi
Góc cô đơn nối mạng rồi,
Hai đầu nỗi nhớ một lời tương tư
Lời yêu thốt giữa cõi hư,
Tim nồng vẫn đập nhịp ru tình nồng.
Trời chiều đổ bóng thong dong,
Dỗ tình ngoan nhé dỗ lòng sống vui
Lục bát cho em
Anh viết tặng em bài lục bát,Chữ câu vần điệu … chỉ còn tên.
Dán vào inbox em liền thuộc,
Anh khấp khởi mừng … chút nữa quên.
Cái tựa bài thơ chưa thể đặt,
Mà em đọc hiểu, có sao đâu.
Bốn mươi năm những gì chưa nói,
Thì nói … coi như mới khởi đầu.
Mà khởi đầu nào không thấy khó,
Bởi ai không biết khởi đầu nan.
Lời tình đâu dễ chi bày tỏ,
Lại nữa tim yêu đập trễ tràng
Xế muộn duyên gì mà gặp gỡ,
Trăm năm đành gửi chút lòng đây
Chao ôi chữ nghĩa còn chi nữa,
Gói cả vào trong tặng vật này
Bài thơ lục bát anh chừa tựa
Muốn để nhờ em đặt lấy tên
Tận đáy lòng anh anh vẫn nghĩ
Tuyệt vời lục bát tuyệt vời em
Trần Ngọc Hưởng
Tứ tuyệt cho em - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Tứ tuyệt cho em
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Lại muốn tặng em bài tứ tuyệt,
Tứ thời thơ biếc tứ thời duyên.
Vàng hoa thu muộn, đông sim tím,
Xuân rực mai vàng, hạ thắm sen.
Tứ tuyệt bốn câu đều tuyệt bút,
Em từ thiếu nữ đã giai nhân
Lớn lên hạt gạo ngời nhan sắc,
Nước đục lửa rơm vẫn trắng ngần.
Hy sinh trọn một thời son trẻ,
Tần tảo nuôi con chỉ một mình.
Độ lượng sá chi người phụ bạc
Đêm tàn đối bóng ngọn đèn xanh
Ai tỏ giùm anh lời ngưỡng mộ,
Đêm dài lắm mộng chúc em vui.
Má hồng xuân sắc luôn tươi đẹp,
Môi thắm thơm duyên mãi nụ cười
Tứ tuyệt dăm bài anh viết vội,
Chút lòng bé mọn sính văn chương
Phả vào câu chữ gieo vần điệu,
Gửi tặng riêng em đọc đỡ buồn
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014
Lục bát cho em
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Anh viết tặng em bài lục bát,
Chữ câu vần điệu … chỉ còn tên.
Dán vào inbox em liền thuộc,
Anh khấp khởi mừng … chút nữa quên.
Cái tựa bài thơ chưa thể đặt,
Mà em đọc hiểu, có sao đâu.
Bốn mươi năm những gì chưa nói,
Thì nói … coi như mới khởi đầu.
Mà khởi đầu nào không thấy khó,
Bởi ai không biết khởi đầu nan.
Lời tình đâu dễ chi bày tỏ,
Lại nữa tim yêu đập trễ tràng
Xế muộn duyên gì mà gặp gỡ,
Trăm năm đành gửi chút lòng đây
Chao ôi chữ nghĩa còn chi nữa,
Gói cả vào trong tặng vật này
Bài thơ lục bát anh chừa tựa
Muốn để nhờ em đặt lấy tên
Tận đáy lòng anh anh vẫn nghĩ
Tuyệt vời lục bát tuyệt vời em
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Hai, 17 tháng 11, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Trách chi anh kẻ dại tình,
Yêu em đổ bóng dựng hình mà yêu.
Tóc buồn sợi muối pha tiêu,
Bềnh bồng một mái chia đều nắng mưa.
Ai đem nhan sắc bỏ bùa,
Chợ tình khế chát chanh chua eo sèo
Một đời lận đận vì yêu,
Quẩn quanh bước trật bước trèo chao ôi !.
Qua rồi quá nửa cuộc đời,
Tim nồng vẫn đập như hồi mới nguyên
Rối lòng một sợi tóc tiên,
Thơm tràn nỗi nhớ bao đêm một mình
Lòng đồng vọng mãi giấc xanh,
Hát ru nhau dưới cội tình ngẩn ngơ
Mênh mang đâu những bến bờ,
Mượn buồn con nhện giăng tơ phiêu bồng
Cầm tay năm ngón sắc không,
Mời nhau cạn chén men nồng heo may.
Cây đàn so lại muôn dây,
Cảm ơn cuộc sống thường ngày .. và em
Trần Ngọc Hưởng
Trách chi anh kẻ dại tình,
Yêu em đổ bóng dựng hình mà yêu.
Tóc buồn sợi muối pha tiêu,
Bềnh bồng một mái chia đều nắng mưa.
Ai đem nhan sắc bỏ bùa,
Chợ tình khế chát chanh chua eo sèo
Một đời lận đận vì yêu,
Quẩn quanh bước trật bước trèo chao ôi !.
Qua rồi quá nửa cuộc đời,
Tim nồng vẫn đập như hồi mới nguyên
Rối lòng một sợi tóc tiên,
Thơm tràn nỗi nhớ bao đêm một mình
Lòng đồng vọng mãi giấc xanh,
Hát ru nhau dưới cội tình ngẩn ngơ
Mênh mang đâu những bến bờ,
Mượn buồn con nhện giăng tơ phiêu bồng
Cầm tay năm ngón sắc không,
Mời nhau cạn chén men nồng heo may.
Cây đàn so lại muôn dây,
Cảm ơn cuộc sống thường ngày .. và em
Trần Ngọc Hưởng
Nhịp ru tình nồng - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Anh ngồi lại góc cô đơn,
Màn hình rộng trải nỗi buồn phẳng phiu.
Gõ vào bàn phím lời yêu,
Mở ra một cõi tịch liêu nhạt nhòa
Em từ cõi ảo bước ra,
Tỏ mờ nhân ảnh ngỡ là chân thân.
Cõng tình đến giậu cúc tần,
Hôn nhau một thoáng phù vân cõi người.
Heo may đã chớm đông rồi,
Mình giờ tóc muối sương rơi trắng đầu.
Cõng tình về mãi tận đâu,
Gương soi lòng giếng nỗi gầu đa mang
Sàigòn tám phố lang thang,
Rong chơi muôn nẻo một màn hình thôi
Góc cô đơn nối mạng rồi,
Hai đầu nỗi nhớ một lời tương tư
Lời yêu thốt giữa cõi hư,
Tim nồng vẫn đập nhịp ru tình nồng.
Trời chiều đổ bóng thong dong,
Dỗ tình ngoan nhé dỗ lòng sống vui
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014
Cạn chén heo may - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Cạn chén heo may * Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Trách chi anh kẻ dại tình,
Yêu em đổ bóng dựng hình mà yêu.
Tóc buồn sợi muối pha tiêu,
Bềnh bồng một mái chia đều nắng mưa.
Ai đem nhan sắc bỏ bùa,
Chợ tình khế chát chanh chua eo sèo
Một đời lận đận vì yêu,
Quẩn quanh bước trật bước trèo chao ôi !.
Qua rồi quá nửa cuộc đời,
Tim nồng vẫn đập như hồi mới nguyên
Rối lòng một sợi tóc tiên,
Thơm tràn nỗi nhớ bao đêm một mình
Lòng đồng vọng mãi giấc xanh,
Hát ru nhau dưới cội tình ngẩn ngơ
Mênh mang đâu những bến bờ,
Mượn buồn con nhện giăng tơ phiêu bồng
Cầm tay năm ngón sắc không,
Mời nhau cạn chén men nồng heo may.
Cây đàn so lại muôn dây,
Cảm ơn cuộc sống thường ngày .. và em
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014
Tóc huyền giũa phố - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Tóc huyền giũa phố * Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
.
Tóc em bỏ xõa vai tròn.
Suối nguồn sóng lượn lưng thon dịu dàng.
Tóc thơm gắng nhé ngủ ngoan,
Mở lòng trước mọi hợp tan vô thường
Thả bay nghìn sợi vấn vương,
Vẫn không lấm bụi phố phường phù hoa.
Bao năm mưa nắng thực thà,
Sớm vào chợ sớm chiều ra chợ chiều
Tóc thề mộng góp bao nhiêu,
Thiếp hồng luống cuống mùa yêu lỡ làng
Hai mươi năm lẻ dở dang
Có tương tư ánh trăng vàng ngõ quê.
Sợi buồn sợi tủi tái tê,
Tóc thơm một nẻo đi về cùng con
Tưởng chừng tượng đá sườn non,
Tháng ngày đứng đợi mỏi mòn trúc xinh
Rẻ đôi bờ tóc mong manh,
Lời ru con dưới cội tình ngắt ngang
Chao ôi quá đỗi bàng hoàng,
Má hồng một kiếp đa mang lâu rồi
Mắt em thăm thẳm như trời..,
Ngàn năm cá quẫy mỏi đuôi sông dài.
Tóc che rợp cả hồn ai,
Buồn đâu là rượu mà say như là…
Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
Suối nguồn sóng lượn lưng thon dịu dàng.
Tóc thơm gắng nhé ngủ ngoan,
Mở lòng trước mọi hợp tan vô thường
Thả bay nghìn sợi vấn vương,
Vẫn không lấm bụi phố phường phù hoa.
Bao năm mưa nắng thực thà,
Sớm vào chợ sớm chiều ra chợ chiều
Tóc thề mộng góp bao nhiêu,
Thiếp hồng luống cuống mùa yêu lỡ làng
Hai mươi năm lẻ dở dang
Có tương tư ánh trăng vàng ngõ quê.
Sợi buồn sợi tủi tái tê,
Tóc thơm một nẻo đi về cùng con
Tưởng chừng tượng đá sườn non,
Tháng ngày đứng đợi mỏi mòn trúc xinh
Rẻ đôi bờ tóc mong manh,
Lời ru con dưới cội tình ngắt ngang
Chao ôi quá đỗi bàng hoàng,
Má hồng một kiếp đa mang lâu rồi
Mắt em thăm thẳm như trời..,
Ngàn năm cá quẫy mỏi đuôi sông dài.
Tóc che rợp cả hồn ai,
Buồn đâu là rượu mà say như là…
Cứ như đất lặng trời êm … bão về
Sấm rền biển sóng đam mê,
Từ bên anh bão tràn về bên em
Sài gòn nỗi nhớ dịu êm,
Đã thành nỗi nhớ ngọt mềm lòng anh
Tình yêu món lạ trời hành,
Khiến người bạc tóc thành anh dại khờ
Gặp rồi dù thực hay mơ,
Cũng đưa nhau nhau đến tận bờ chiêm bao
Bài thơ lục bát ngọt ngào,
Lời tình nhè nhẹ tan vào bão dông
Cuốn theo ngày tháng phiêu bồng,
Tầm xuân biếc nụ nhớ mong mới vừa.
Tay cùng bế nắng bồng mưa,
Nụ cười thắm lại bao mùa tàn phai.
Ngủ ngoan nhé giọt sương mai,
Cho anh soi bóng chạm vai một lần.
Dẫu là một thoáng phù vân,
Cũng cho nhau chút trong ngần tình yêu.
Trần Ngọc Hưởng
Tóc huyền giữa phố
Tóc em bỏ xõa vai tròn.Suối nguồn sóng lượn lưng thon dịu dàng.
Tóc thơm gắng nhé ngủ ngoan,
Mở lòng trước mọi hợp tan vô thường
Thả bay nghìn sợi vấn vương,
Vẫn không lấm bụi phố phường phù hoa.
Bao năm mưa nắng thực thà,
Sớm vào chợ sớm chiều ra chợ chiều
Tóc thề mộng góp bao nhiêu,
Thiếp hồng luống cuống mùa yêu lỡ làng
Hai mươi năm lẻ dở dang
Có tương tư ánh trăng vàng ngõ quê.
Sợi buồn sợi tủi tái tê,
Tóc thơm một nẻo đi về cùng con
Tưởng chừng tượng đá sườn non,
Tháng ngày đứng đợi mỏi mòn trúc xinh
Rẻ đôi bờ tóc mong manh,
Lời ru con dưới cội tình ngắt ngang
Chao ôi quá đỗi bàng hoàng,
Má hồng một kiếp đa mang lâu rồi
Mắt em thăm thẳm như trời..,
Ngàn năm cá quẫy mỏi đuôi sông dài.
Tóc che rợp cả hồn ai,
Buồn đâu là rượu mà say như là…
Thơ gửi tặng em
Anh làm thơ gửi tặng em,Cứ như đất lặng trời êm … bão về
Sấm rền biển sóng đam mê,
Từ bên anh bão tràn về bên em
Sài gòn nỗi nhớ dịu êm,
Đã thành nỗi nhớ ngọt mềm lòng anh
Tình yêu món lạ trời hành,
Khiến người bạc tóc thành anh dại khờ
Gặp rồi dù thực hay mơ,
Cũng đưa nhau nhau đến tận bờ chiêm bao
Bài thơ lục bát ngọt ngào,
Lời tình nhè nhẹ tan vào bão dông
Cuốn theo ngày tháng phiêu bồng,
Tầm xuân biếc nụ nhớ mong mới vừa.
Tay cùng bế nắng bồng mưa,
Nụ cười thắm lại bao mùa tàn phai.
Ngủ ngoan nhé giọt sương mai,
Cho anh soi bóng chạm vai một lần.
Dẫu là một thoáng phù vân,
Cũng cho nhau chút trong ngần tình yêu.
Trần Ngọc Hưởng
Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014
Thơ gửi tặng em - TRẦN NGỌC HƯỞNG
Thơ gửi tặng em * TRẦN NGỌC HƯỞNG
Anh làm thơ gửi tặng em,
Cứ như đất lặng trời êm … bão về
Sấm rền biển sóng đam mê,
Từ bên anh bão tràn về bên em
Sài gòn nỗi nhớ dịu êm,
Đã thành nỗi nhớ ngọt mềm lòng anh
Tình yêu món lạ trời hành,
Khiến người bạc tóc thành anh dại khờ
Gặp rồi dù thực hay mơ,
Cũng đưa nhau nhau đến tận bờ chiêm bao
Bài thơ lục bát ngọt ngào,
Lời tình nhè nhẹ tan vào bão dông
Cuốn theo ngày tháng phiêu bồng,
Tầm xuân biếc nụ nhớ mong mới vừa.
Tay cùng bế nắng bồng mưa,
Nụ cười thắm lại bao mùa tàn phai.
Ngủ ngoan nhé giọt sương mai,
Cho anh soi bóng chạm vai một lần.
Dẫu là một thoáng phù vân,
Cũng cho nhau chút trong ngần tình yêu.
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Chạnh thương ai gã nhà quê,
Thõng chân ngồi giữa bộn bề rạ rơm
May còn sợi khói đồng thơm,
Mùi hương bùn đất bồn chồn lòng ai
Tha hương bao tiếng thở dài,
Đi qua bao tháng bao ngày long đong.
Cảm thương ai kiếp phiêu bồng,
Mùa về cu đất sẻ đồng reo ca
Bỏ làng trọn chục năm xa,
Về đây mảnh đất ông bà hồn thiêng
Nổi chìm còn mất nhớ quên,
Sông duềnh lên, sóng duềnh lên … rì rầm
Đồng vàng còn nhớ mùa trăng,
Vườn xanh còn nhớ bóng hằng đêm xưa
Tuổi đời đã xế quá trưa,
Tình quê vẫn mãi mãi vừa sớm mai
Mù u hóa kiếp lăn dài,
Về tìm lại thoáng hương phai đầu đời.
Còn bao lần nữa ai ngồi,
Thương bên lở, nhớ bên bồi … rạ rơm
Trần Ngọc Hưởng
Chạnh thương ai gã nhà quê,
Thõng chân ngồi giữa bộn bề rạ rơm
May còn sợi khói đồng thơm,
Mùi hương bùn đất bồn chồn lòng ai
Tha hương bao tiếng thở dài,
Đi qua bao tháng bao ngày long đong.
Cảm thương ai kiếp phiêu bồng,
Mùa về cu đất sẻ đồng reo ca
Bỏ làng trọn chục năm xa,
Về đây mảnh đất ông bà hồn thiêng
Nổi chìm còn mất nhớ quên,
Sông duềnh lên, sóng duềnh lên … rì rầm
Đồng vàng còn nhớ mùa trăng,
Vườn xanh còn nhớ bóng hằng đêm xưa
Tuổi đời đã xế quá trưa,
Tình quê vẫn mãi mãi vừa sớm mai
Mù u hóa kiếp lăn dài,
Về tìm lại thoáng hương phai đầu đời.
Còn bao lần nữa ai ngồi,
Thương bên lở, nhớ bên bồi … rạ rơm
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014
Sợi khói đồng thơm- Lục bát cho em - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Sợi khói đồng thơm
Chạnh thương ai gã nhà quê,
Thõng chân ngồi giữa bộn bề rạ rơm
May còn sợi khói đồng thơm,
Mùi hương bùn đất bồn chồn lòng ai
Tha hương bao tiếng thở dài,
Đi qua bao tháng bao ngày long đong.
Cảm thương ai kiếp phiêu bồng,
Mùa về cu đất sẻ đồng reo ca
Bỏ làng trọn chục năm xa,
Về đây mảnh đất ông bà hồn thiêng
Nổi chìm còn mất nhớ quên,
Sông duềnh lên, sóng duềnh lên … rì rầm
Đồng vàng còn nhớ mùa trăng,
Vườn xanh còn nhớ bóng hằng đêm xưa
Tuổi đời đã xế quá trưa,
Tình quê vẫn mãi mãi vừa sớm mai
Mù u hóa kiếp lăn dài,
Về tìm lại thoáng hương phai đầu đời.
Còn bao lần nữa ai ngồi,
Thương bên lở, nhớ bên bồi … rạ rơm
Lục bát cho em
Anh viết tặng em bài lục bát,
Chữ câu vần điệu … chỉ còn tên.
Dán vào inbox em liền thuộc,
Anh khấp khởi mừng … chút nữa quên.
Cái tựa bài thơ chưa thể đặt,
Mà em đọc hiểu, có sao đâu.
Bốn mươi năm những gì chưa nói,
Thì nói … coi như mới khởi đầu.
Mà khởi đầu nào không thấy khó,
Bởi ai không biết khởi đầu nan.
Lời tình đâu dễ chi bày tỏ,
Lại nữa tim yêu đập trễ tràng
Xế muộn duyên gì mà gặp gỡ,
Trăm năm đành gửi chút lòng đây
Chao ôi chữ nghĩa còn chi nữa,
Gói cả vào trong tặng vật này
Bài thơ lục bát anh chừa tựa
Muốn để nhờ em đặt lấy tên
Tận đáy lòng anh anh vẫn nghĩ
Tuyệt vời lục bát tuyệt vời em
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Trọng Thủy năm nào cưới Mỹ Châu,
Âm mưu đã sẵn ẩn trong đầu
Nỏ thần lừa lấy rồi đi biệt
Đẩy hạnh phúc chìm đáy biển sâu
Mỵ Châu buổi ấy đường ra biển,
Tựa bóng cha yêu vẻ thất thần
Lông ngỗng rải đều theo dấu ngựa,
Cho chồng lần vết nối theo chân
Cha già sao hiểu lòng con trẻ
Xã tắc tối cao buộc đoạn tình
Rút kiếm đâm con cho máu thắm
Nhuộm hồng oan khuất biển khơi xanh
Trọng Thủy có lần theo bước vợ,
Loa thành nước giếng ngọc lung linh?
Hay dân gian quá yêu công chúa
Mà bịa thêm cho đẹp cuộc tình!
Truyện xua đọc lại càng thương cảm,
Ngưỡng mộ vô vàn Thục Mỵ Châu
Biết nói gì đây trang tố nữ,
Tình yêu cuồng nhiệt đặt trên đầu…
Trần Ngọc Hưởng
Trọng Thủy năm nào cưới Mỹ Châu,
Âm mưu đã sẵn ẩn trong đầu
Nỏ thần lừa lấy rồi đi biệt
Đẩy hạnh phúc chìm đáy biển sâu
Mỵ Châu buổi ấy đường ra biển,
Tựa bóng cha yêu vẻ thất thần
Lông ngỗng rải đều theo dấu ngựa,
Cho chồng lần vết nối theo chân
Cha già sao hiểu lòng con trẻ
Xã tắc tối cao buộc đoạn tình
Rút kiếm đâm con cho máu thắm
Nhuộm hồng oan khuất biển khơi xanh
Trọng Thủy có lần theo bước vợ,
Loa thành nước giếng ngọc lung linh?
Hay dân gian quá yêu công chúa
Mà bịa thêm cho đẹp cuộc tình!
Truyện xua đọc lại càng thương cảm,
Ngưỡng mộ vô vàn Thục Mỵ Châu
Biết nói gì đây trang tố nữ,
Tình yêu cuồng nhiệt đặt trên đầu…
Trần Ngọc Hưởng
Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014
Mỵ Châu - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Mỵ Châu
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Trọng Thủy năm nào cưới Mỹ Châu,
Âm mưu đã sẵn ẩn trong đầu
Nỏ thần lừa lấy rồi đi biệt
Đẩy hạnh phúc chìm đáy biển sâu
Mỵ Châu buổi ấy đường ra biển,
Tựa bóng cha yêu vẻ thất thần
Lông ngỗng rải đều theo dấu ngựa,
Cho chồng lần vết nối theo chân
Cha già sao hiểu lòng con trẻ
Xã tắc tối cao buộc đoạn tình
Rút kiếm đâm con cho máu thắm
Nhuộm hồng oan khuất biển khơi xanh
Trọng Thủy có lần theo bước vợ,
Loa thành nước giếng ngọc lung linh?
Hay dân gian quá yêu công chúa
Mà bịa thêm cho đẹp cuộc tình!
Truyện xua đọc lại càng thương cảm,
Ngưỡng mộ vô vàn Thục Mỵ Châu
Biết nói gì đây trang tố nữ,
Tình yêu cuồng nhiệt đặt trên đầu…
Trần Ngọc Hưởng
Mỵ Châu
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Trọng Thủy năm nào cưới Mỹ Châu,
Âm mưu đã sẵn ẩn trong đầu
Nỏ thần lừa lấy rồi đi biệt
Đẩy hạnh phúc chìm đáy biển sâu
Mỵ Châu buổi ấy đường ra biển,
Tựa bóng cha yêu vẻ thất thần
Lông ngỗng rải đều theo dấu ngựa,
Cho chồng lần vết nối theo chân
Cha già sao hiểu lòng con trẻ
Xã tắc tối cao buộc đoạn tình
Rút kiếm đâm con cho máu thắm
Nhuộm hồng oan khuất biển khơi xanh
Trọng Thủy có lần theo bước vợ,
Loa thành nước giếng ngọc lung linh?
Hay dân gian quá yêu công chúa
Mà bịa thêm cho đẹp cuộc tình!
Truyện xua đọc lại càng thương cảm,
Ngưỡng mộ vô vàn Thục Mỵ Châu
Biết nói gì đây trang tố nữ,
Tình yêu cuồng nhiệt đặt trên đầu…
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014
Lục bát tình - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Lục bát tình * Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Ngại gì gần lại đây em,
Cuối đời gặp được người quen đầu đời.
Thời son trẻ bặt tăm hơi,
Nồng nàn nắng quái lại thời tàn niên.
Mịt mờ đâu cõi nhớ quên,
Em là hương muộn lửa nhen bếp hừng.
Mượn câu lục bát bập bùng,
Ru cho thắm lại trẻ trung môt thời…
Giấc mơ hồng cuối chân trời,
Cho ta hát mãi lại lời xuân xanh
Gió đồng thơm gió kinh thành,
Liu riu than đượm mùa tình ngẩn ngơ
Tay mình vịn một dây tơ,
Lòng mình quả chín hững hờ ẩn sau.
Mời nhau cạn chén bể dâu,
Hân hoan xẻ nửa nỗi sầu chia đôi.
Em cho ta thấy ngày vui,
Thấy đêm ngắn lại thấy đời dài thêm
Một lần nhen bếp hồng lên,
Thấy trời đất rộng mông mênh … bao lần
Trần Ngọc Hưởng
Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Ai không có một dòng sông,
Một đời trầm lắng chảy trong hồn mình.
Miệt mài nước mải miết xanh,
Thả từng con sóng nuôi tình hoài hương.
Trong tôi dòng Cửa Tiểu buồn,
Lục bình tím nở vấn vương lở bồi
Ngọn vàm Tam Lạch chiếc nôi,
Đong đưa đùm bọc từ tôi chào đời
Mảnh vườn mái lá xanh tươi,
Bên sông thổi lộng một trời gió sông.
Đạn bom lửa khói mịt mùng,
Tôi bơi ngược gió phiêu bồng chơi vơi
Đi đâu đầu đất cuối trời,
Lòng luôn nhắc nhớ mình người nhà quê
Như thời chân đất nón mê,
Quê hương đồng ấu tràn trề tình thân
Thói đời trọng phú khinh bần,
Tôi thân thiện cả, tôi gần nhà quê
Hồn năm tháng cũ cuộn về,
Theo tôi lối tỉnh đường mê … lâu rồi.
Trần Ngọc Hưởng
Ai không có một dòng sông,
Một đời trầm lắng chảy trong hồn mình.
Miệt mài nước mải miết xanh,
Thả từng con sóng nuôi tình hoài hương.
Trong tôi dòng Cửa Tiểu buồn,
Lục bình tím nở vấn vương lở bồi
Ngọn vàm Tam Lạch chiếc nôi,
Đong đưa đùm bọc từ tôi chào đời
Mảnh vườn mái lá xanh tươi,
Bên sông thổi lộng một trời gió sông.
Đạn bom lửa khói mịt mùng,
Tôi bơi ngược gió phiêu bồng chơi vơi
Đi đâu đầu đất cuối trời,
Lòng luôn nhắc nhớ mình người nhà quê
Như thời chân đất nón mê,
Quê hương đồng ấu tràn trề tình thân
Thói đời trọng phú khinh bần,
Tôi thân thiện cả, tôi gần nhà quê
Hồn năm tháng cũ cuộn về,
Theo tôi lối tỉnh đường mê … lâu rồi.
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014
Hồn năm tháng cũ... -Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Ai không có một dòng sông,
Một đời trầm lắng chảy trong hồn mình.
Miệt mài nước mải miết xanh,
Thả từng con sóng nuôi tình hoài hương.
Trong tôi dòng Cửa Tiểu buồn,
Lục bình tím nở vấn vương lở bồi
Ngọn vàm Tam Lạch chiếc nôi,
Đong đưa đùm bọc từ tôi chào đời
Mảnh vườn mái lá xanh tươi,
Bên sông thổi lộng một trời gió sông.
Đạn bom lửa khói mịt mùng,
Tôi bơi ngược gió phiêu bồng chơi vơi
Đi đâu đầu đất cuối trời,
Lòng luôn nhắc nhớ mình người nhà quê
Như thời chân đất nón mê,
Quê hương đồng ấu tràn trề tình thân
Thói đời trọng phú khinh bần,
Tôi thân thiện cả, tôi gần nhà quê
Hồn năm tháng cũ cuộn về,
Theo tôi lối tỉnh đường mê … lâu rồi.
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2014
Trốn tìm - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Năm, mười, mười lăm, hai mươi…,
Ngày thơ hai đứa mình chơi trốn tìm,
Đừng he hé mắt nha em,
Nhắm nghiền lại hãy thốt lên năm mười
Thế là tội nghiệp em tôi,
Nhắm sao chẳng biết mà hồi mở ra
Tìm hoài quanh quẩn sân nhà,
Gốc rơm, bụi chuối,… chẳng ra dáng hình
Bờ cau già mãi nín thinh,
Hỏi gì cây vú sữa xanh lặng lời
Tìm gì cạn cả cuộc chơi,
Mà em chưa bắt được tôi một lần
Năm mười đếm đến một trăm,
Những mòn mỏi đợi tìm gần kiếm xa.
Lòng quê em những thật thà
Bao giờ mới hiểu được ra xa gần
Lớn lên vào cuộc gian truân,
Long đong lắm nỗi mấy lần giạt trôi
Biệt ly gần một vòng đời,
Thì ra hai đứa vẫn chơi trốn tìm
TRẦN NGỌC HƯỞNG
Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014
Tuổi thơ ngọt ngào. - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Mùi thơm rơm bổi ngây ngây,
Bềnh bồng như bước trên mây bềnh bồng
Mặt nghiêng áp xuống mặt đồng.
Tai nghe rõ tiếng phập phồng đường quê.
Mùi thơm hăng hắc tư bề,
Uốn cong đòn gánh tràn trề mùi thơm
Tuổi thơ rải dọc lối rơm,
Mỗi năm hai vụ vàng hươm mùa vàng
Đường làng bước rộn âm vang,
Thổi kèn ống rạ minh mang ruộng đồng
Có bao giờ bé lại không?
Lòng đang đồng vọng giấc hồng ngày xanh
Bao cây hoa dại giựt mình,
Hỏi vay bướm trắng chút tình ngày xưa
Đường làng nợ nắng ơn mưa,
Mơn man kỷ niệm cho vừa vấn vương
Sáng lên bóng dáng ngôi trường
Một mình mà chẳng cô đơn bao giờ
Hồn quê xưa đã mịt mờ
Nơi tôi gửi trọn tuổi thơ ngọt ngào.
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Sài gòn hoa lệ rực đèn màu,
Ngày đó tụi mình đã gặp nhau.
Mộng lớn ngút trời ta với bạn
Hai bàn tay trắng bíết về đâu
Làm thơ đăng báo cùng chia sẻ,
Thân phận da vàng cuộn kẽm gai
Chinh chiến bùng lên từ mấy độ,
Hỏa châu thao thức những đêm dài
Ta mơ bục giảng tay cầm phấn,
Bán cháo phổi mình đủ ấm thân
Bạn đổi sức mình thành gạo trắng
Buồn trông tuổi trẻ cứ vơi dần
Tuổi hoa ngày đó ta cùng bạn
Góp bút vui chung một mái nhà
Quyên Di, Trinh Chí, Hoàng Đăng Cấp…
Một thuở sum vầy… bạn hữu ta
Bỗng đâu bão lớn tơi bời đến
Mình bặt tin nhau buổi mất còn
Xuống ruộng lên bờ đâu kể xiết,
Cơm lo từng bữa gạo từng lon
Bạn cũ đôi thằng còn ở lại
Đứa làm quan lớn đứa giàu to
Ta lây lất sống bằng thơ thẩn
Cũng ấm lòng theo lũ học trò
Đâu phải là ta không nhớ bạn,
Nhớ nhiều cảnh khó cũng đành thôi
Phút nào bất chợt lòng se hẳn
Một thuở Sài gòn… thương nhớ ơi!
Tới chừng gặp lại thì thôi đã
Bốn chục năm trôi trắng mái đầu
Thơ thẩn vẫn còn đeo đuổi mãi,
Hai thằng khốn khó khác chi nhau
Cầm tay còn biết cười hay khóc,
Thanh bạch ừ thì ta hãy vui
Gần cạn kiếp người ai chẳng biết
Chìm trong khốn khó chỉ nên cười
Nâng ly quên hết đời dâu bể,
Ngửng mặt ngóng trời mây trắng bay
Ta vốn ngày thường không thích rượu
Cũng xin cùng bạn một lần say
Trần Ngọc Hưởng
Sài gòn hoa lệ rực đèn màu,
Ngày đó tụi mình đã gặp nhau.
Mộng lớn ngút trời ta với bạn
Hai bàn tay trắng bíết về đâu
Làm thơ đăng báo cùng chia sẻ,
Thân phận da vàng cuộn kẽm gai
Chinh chiến bùng lên từ mấy độ,
Hỏa châu thao thức những đêm dài
Ta mơ bục giảng tay cầm phấn,
Bán cháo phổi mình đủ ấm thân
Bạn đổi sức mình thành gạo trắng
Buồn trông tuổi trẻ cứ vơi dần
Tuổi hoa ngày đó ta cùng bạn
Góp bút vui chung một mái nhà
Quyên Di, Trinh Chí, Hoàng Đăng Cấp…
Một thuở sum vầy… bạn hữu ta
Bỗng đâu bão lớn tơi bời đến
Mình bặt tin nhau buổi mất còn
Xuống ruộng lên bờ đâu kể xiết,
Cơm lo từng bữa gạo từng lon
Bạn cũ đôi thằng còn ở lại
Đứa làm quan lớn đứa giàu to
Ta lây lất sống bằng thơ thẩn
Cũng ấm lòng theo lũ học trò
Đâu phải là ta không nhớ bạn,
Nhớ nhiều cảnh khó cũng đành thôi
Phút nào bất chợt lòng se hẳn
Một thuở Sài gòn… thương nhớ ơi!
Tới chừng gặp lại thì thôi đã
Bốn chục năm trôi trắng mái đầu
Thơ thẩn vẫn còn đeo đuổi mãi,
Hai thằng khốn khó khác chi nhau
Cầm tay còn biết cười hay khóc,
Thanh bạch ừ thì ta hãy vui
Gần cạn kiếp người ai chẳng biết
Chìm trong khốn khó chỉ nên cười
Nâng ly quên hết đời dâu bể,
Ngửng mặt ngóng trời mây trắng bay
Ta vốn ngày thường không thích rượu
Cũng xin cùng bạn một lần say
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2014
Một thuở Sài gòn… thương nhớ ơi! - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Một thuở Sài gòn… thương nhớ ơi!
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Sài gòn hoa lệ rực đèn màu,
Ngày đó tụi mình đã gặp nhau.
Mộng lớn ngút trời ta với bạn
Hai bàn tay trắng bíết về đâu
Làm thơ đăng báo cùng chia sẻ,
Thân phận da vàng cuộn kẽm gai
Chinh chiến bùng lên từ mấy độ,
Hỏa châu thao thức những đêm dài
Ta mơ bục giảng tay cầm phấn,
Bán cháo phổi mình đủ ấm thân
Bạn đổi sức mình thành gạo trắng
Buồn trông tuổi trẻ cứ vơi dần
Tuổi hoa ngày đó ta cùng bạn
Góp bút vui chung một mái nhà
Quyên Di, Trinh Chí, Hoàng Đăng Cấp…
Một thuở sum vầy… bạn hữu ta
Bỗng đâu bão lớn tơi bời đến
Mình bặt tin nhau buổi mất còn
Xuống ruộng lên bờ đâu kể xiết,
Cơm lo từng bữa gạo từng lon
Bạn cũ đôi thằng còn ở lại
Đứa làm quan lớn đứa giàu to
Ta lây lất sống bằng thơ thẩn
Cũng ấm lòng theo lũ học trò
Đâu phải là ta không nhớ bạn,
Nhớ nhiều cảnh khó cũng đành thôi
Phút nào bất chợt lòng se hẳn
Một thuở Sài gòn… thương nhớ ơi!
Tới chừng gặp lại thì thôi đã
Bốn chục năm trôi trắng mái đầu
Thơ thẩn vẫn còn đeo đuổi mãi,
Hai thằng khốn khó khác chi nhau
Cầm tay còn biết cười hay khóc,
Thanh bạch ừ thì ta hãy vui
Gần cạn kiếp người ai chẳng biết
Chìm trong khốn khó chỉ nên cười
Nâng ly quên hết đời dâu bể,
Ngửng mặt ngóng trời mây trắng bay
Ta vốn ngày thường không thích rượu
Cũng xin cùng bạn một lần say
Trần Ngọc Hưởng
Một thuở Sài gòn… thương nhớ ơi!
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Sài gòn hoa lệ rực đèn màu,
Ngày đó tụi mình đã gặp nhau.
Mộng lớn ngút trời ta với bạn
Hai bàn tay trắng bíết về đâu
Làm thơ đăng báo cùng chia sẻ,
Thân phận da vàng cuộn kẽm gai
Chinh chiến bùng lên từ mấy độ,
Hỏa châu thao thức những đêm dài
Ta mơ bục giảng tay cầm phấn,
Bán cháo phổi mình đủ ấm thân
Bạn đổi sức mình thành gạo trắng
Buồn trông tuổi trẻ cứ vơi dần
Tuổi hoa ngày đó ta cùng bạn
Góp bút vui chung một mái nhà
Quyên Di, Trinh Chí, Hoàng Đăng Cấp…
Một thuở sum vầy… bạn hữu ta
Bỗng đâu bão lớn tơi bời đến
Mình bặt tin nhau buổi mất còn
Xuống ruộng lên bờ đâu kể xiết,
Cơm lo từng bữa gạo từng lon
Bạn cũ đôi thằng còn ở lại
Đứa làm quan lớn đứa giàu to
Ta lây lất sống bằng thơ thẩn
Cũng ấm lòng theo lũ học trò
Đâu phải là ta không nhớ bạn,
Nhớ nhiều cảnh khó cũng đành thôi
Phút nào bất chợt lòng se hẳn
Một thuở Sài gòn… thương nhớ ơi!
Tới chừng gặp lại thì thôi đã
Bốn chục năm trôi trắng mái đầu
Thơ thẩn vẫn còn đeo đuổi mãi,
Hai thằng khốn khó khác chi nhau
Cầm tay còn biết cười hay khóc,
Thanh bạch ừ thì ta hãy vui
Gần cạn kiếp người ai chẳng biết
Chìm trong khốn khó chỉ nên cười
Nâng ly quên hết đời dâu bể,
Ngửng mặt ngóng trời mây trắng bay
Ta vốn ngày thường không thích rượu
Cũng xin cùng bạn một lần say
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Ngày thơ hai đứa mình chơi trốn tìm,
Đừng he hé mắt nha em,
Nhắm nghiền lại hãy thốt lên năm mười
Thế là tội nghiệp em tôi,
Nhắm sao chẳng biết mà hồi mở ra
Tìm hoài quanh quẩn sân nhà,
Gốc rơm, bụi chuối,… chẳng ra dáng hình
Bờ cau già mãi nín thinh,
Hỏi gì cây vú sữa xanh lặng lời
Tìm gì cạn cả cuộc chơi,
Mà em chưa bắt được tôi một lần
Năm mười đếm đến một trăm,
Những mòn mỏi đợi tìm gần kiếm xa.
Lòng quê em những thật thà
Bao giờ mới hiểu được ra xa gần
Lớn lên vào cuộc gian truân,
Long đong lắm nỗi mấy lần giạt trôi
Biệt ly gần một vòng đời,
Thì ra hai đứa vẫn chơi trốn tìm
Nồi xoong bóng loáng đến là tinh tươm
Dễ chi nhớ đến rạ rơm,
Cà ràng khói bếp chiều hôm la đà…
Đâu thời ruộng lúa bao la,
Cả công chúa cũng tên là lọ lem
Đất lành xưa rợp bóng chim,
Lửa rơm rực đỏ thơm đêm sum vầy
Nụ cười đôn hậu miền Tây,
Quên sao được mảnh đất này Thơm Rơm
Vất vơ nằm rải ven đường
Dầm thân lót ổ quê hương bao đời,
Ổ rơm xưa quấn quýt người,
Cho ai còn nhớ mãi thời hàn vi
Tháng ngày rồi cứ qua đi,
Nắng mưa sâu lắng lại gì trong ta
Bao năm lăn lóc xa nhà,
Ấm lòng lửa bếp phù sa quê mình
Sợi rơm vàng ngọn khói xanh
Từ sâu thẳm đã hóa thành tương tư.
Trần Ngọc Hưởng
Trốn tìm
Năm, mười, mười lăm, hai mươi…,Ngày thơ hai đứa mình chơi trốn tìm,
Đừng he hé mắt nha em,
Nhắm nghiền lại hãy thốt lên năm mười
Thế là tội nghiệp em tôi,
Nhắm sao chẳng biết mà hồi mở ra
Tìm hoài quanh quẩn sân nhà,
Gốc rơm, bụi chuối,… chẳng ra dáng hình
Bờ cau già mãi nín thinh,
Hỏi gì cây vú sữa xanh lặng lời
Tìm gì cạn cả cuộc chơi,
Mà em chưa bắt được tôi một lần
Năm mười đếm đến một trăm,
Những mòn mỏi đợi tìm gần kiếm xa.
Lòng quê em những thật thà
Bao giờ mới hiểu được ra xa gần
Lớn lên vào cuộc gian truân,
Long đong lắm nỗi mấy lần giạt trôi
Biệt ly gần một vòng đời,
Thì ra hai đứa vẫn chơi trốn tìm
Lửa bếp phù sa
Đã quen bếp điện, bếp ga,Nồi xoong bóng loáng đến là tinh tươm
Dễ chi nhớ đến rạ rơm,
Cà ràng khói bếp chiều hôm la đà…
Đâu thời ruộng lúa bao la,
Cả công chúa cũng tên là lọ lem
Đất lành xưa rợp bóng chim,
Lửa rơm rực đỏ thơm đêm sum vầy
Nụ cười đôn hậu miền Tây,
Quên sao được mảnh đất này Thơm Rơm
Vất vơ nằm rải ven đường
Dầm thân lót ổ quê hương bao đời,
Ổ rơm xưa quấn quýt người,
Cho ai còn nhớ mãi thời hàn vi
Tháng ngày rồi cứ qua đi,
Nắng mưa sâu lắng lại gì trong ta
Bao năm lăn lóc xa nhà,
Ấm lòng lửa bếp phù sa quê mình
Sợi rơm vàng ngọn khói xanh
Từ sâu thẳm đã hóa thành tương tư.
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014
Lửa bếp phù sa - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Đã quen bếp điện, bếp ga,
Nồi xoong bóng loáng đến là tinh tươm
Dễ chi nhớ đến rạ rơm,
Cà ràng khói bếp chiều hôm la đà…
Đâu thời ruộng lúa bao la,
Cả công chúa cũng tên là lọ lem
Đất lành xưa rợp bóng chim,
Lửa rơm rực đỏ thơm đêm sum vầy
Nụ cười đôn hậu miền Tây,
Quên sao được mảnh đất này Thơm Rơm
Vất vơ nằm rải ven đường
Dầm thân lót ổ quê hương bao đời,
Ổ rơm xưa quấn quýt người,
Cho ai còn nhớ mãi thời hàn vi
Tháng ngày rồi cứ qua đi,
Nắng mưa sâu lắng lại gì trong ta
Bao năm lăn lóc xa nhà,
Ấm lòng lửa bếp phù sa quê mình
Sợi rơm vàng ngọn khói xanh
Từ sâu thẳm đã hóa thành tương tư.
Trần Ngọc Hưởng
Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Đi qua dự án bao người trắng tay
Nhà xưa thành lộ nhựa này,
Vườn xưa thành dãy nhà xây… tần vần
Chuối dừa hết chốn dung thân
Làng quê đã biến mất dần nơi nơi.
Trăng xưa đã trả lại trời,
Còn đây ánh điện chói ngời vô tâm
Bắt đầu cuộc sống thị dân,
Bê tông cổng sắt nhà tầng… ngước trông
Lấp san cống rảnh tắc dòng
Loa đài xe cộ mỏ hồng mắt xanh
Cà phê nhạc sống xập xình,
Điểm tô chùa miễu, kinh doanh thánh thần
Đổ vào thành phố kiếm ăn
Người lao động vẫn gian truân bọt bèo.
Sá chi cách biệt giàu nghèo,
Vô tâm lũ trẻ vèo vèo phóng xe
Lâu lâu có kẻ xa về
Lơ ngơ tìm hỏi đâu quê cũ mình?
Đâu là chỗ dựa tâm linh,
Chỉ còn tưởng bóng mơ hình đó thôi
Làng đô thị hóa mất rồi,
Tuổi già các cụ đứng ngồi đăm chiêu…
Khói nghi ngút khói mù bay bốn bề…
Đốt đồng ngọn khói làng quê,
Dưng không sao lại lạc về tận đây?
Người người bình thản bước đi,
Ta nghe phảng phất chút gì… hương quê
Lao xao cơn tỉnh cơn mê,
Mênh mang khúc cố hương hề… mênh mang
Ta như đang trở lại làng,
Nắng xưa hoa cải trổ vàng bến sông
Chín ươm ngọn lúa đỏ đồng,
Nồi cơm gạo mới cháy hồng lửa rơm.
Mở vung ra nức mùi thơm
Nôn nao lòng kẻ ly hương dạt dào…
Tô canh rau ngót ngọt sao
Cá rô kho tộ tuôn trào hương quê
Bao năm chưa một lần về,
Dấn thân sương gió mà tê tái lòng
Trưa nay, trên bước ruổi giong,
Ôm choàng lấy chút hương đồng hương quê
Trần Ngọc Hưởng
Làng đô thị hóa
Làng xưa hóa phố mới rồi,Đi qua dự án bao người trắng tay
Nhà xưa thành lộ nhựa này,
Vườn xưa thành dãy nhà xây… tần vần
Chuối dừa hết chốn dung thân
Làng quê đã biến mất dần nơi nơi.
Trăng xưa đã trả lại trời,
Còn đây ánh điện chói ngời vô tâm
Bắt đầu cuộc sống thị dân,
Bê tông cổng sắt nhà tầng… ngước trông
Lấp san cống rảnh tắc dòng
Loa đài xe cộ mỏ hồng mắt xanh
Cà phê nhạc sống xập xình,
Điểm tô chùa miễu, kinh doanh thánh thần
Đổ vào thành phố kiếm ăn
Người lao động vẫn gian truân bọt bèo.
Sá chi cách biệt giàu nghèo,
Vô tâm lũ trẻ vèo vèo phóng xe
Lâu lâu có kẻ xa về
Lơ ngơ tìm hỏi đâu quê cũ mình?
Đâu là chỗ dựa tâm linh,
Chỉ còn tưởng bóng mơ hình đó thôi
Làng đô thị hóa mất rồi,
Tuổi già các cụ đứng ngồi đăm chiêu…
Thèm chút hương quê
Giữa lòng phố lạ trưa nay,Khói nghi ngút khói mù bay bốn bề…
Đốt đồng ngọn khói làng quê,
Dưng không sao lại lạc về tận đây?
Người người bình thản bước đi,
Ta nghe phảng phất chút gì… hương quê
Lao xao cơn tỉnh cơn mê,
Mênh mang khúc cố hương hề… mênh mang
Ta như đang trở lại làng,
Nắng xưa hoa cải trổ vàng bến sông
Chín ươm ngọn lúa đỏ đồng,
Nồi cơm gạo mới cháy hồng lửa rơm.
Mở vung ra nức mùi thơm
Nôn nao lòng kẻ ly hương dạt dào…
Tô canh rau ngót ngọt sao
Cá rô kho tộ tuôn trào hương quê
Bao năm chưa một lần về,
Dấn thân sương gió mà tê tái lòng
Trưa nay, trên bước ruổi giong,
Ôm choàng lấy chút hương đồng hương quê
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2014
Thèm chút hương quê - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Thèm chút hương quê * Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Giữa lòng phố lạ trưa nay,
Khói nghi ngút khói mù bay bốn bề…
Đốt đồng ngọn khói làng quê,
Dưng không sao lại lạc về tận đây?
Người người bình thản bước đi,
Ta nghe phảng phất chút gì… hương quê
Lao xao cơn tỉnh cơn mê,
Mênh mang khúc cố hương hề… mênh mang
Ta như đang trở lại làng,
Nắng xưa hoa cải trổ vàng bến sông
Chín ươm ngọn lúa đỏ đồng,
Nồi cơm gạo mới cháy hồng lửa rơm.
Mở vung ra nức mùi thơm
Nôn nao lòng kẻ ly hương dạt dào…
Tô canh rau ngót ngọt sao
Cá rô kho tộ tuôn trào hương quê
Bao năm chưa một lần về,
Dấn thân sương gió mà tê tái lòng
Trưa nay, trên bước ruổi giong,
Ôm choàng lấy chút hương đồng hương quê
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014
Tìm đâu quê cũ ?! - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Làng xưa hóa phố mới rồi,
Đi qua dự án bao người trắng tay
Nhà xưa thành lộ nhựa này,
Vườn xưa thành dãy nhà xây… tần vần
Chuối dừa hết chốn dung thân
Làng quê đã biến mất dần nơi nơi.
Trăng xưa đã trả lại trời,
Còn đây ánh điện chói ngời vô tâm
Bắt đầu cuộc sống thị dân,
Bê tông cổng sắt nhà tầng… ngước trông
Lấp san cống rảnh tắc dòng
Loa đài xe cộ mỏ hồng mắt xanh
Cà phê nhạc sống xập xình,
Điểm tô chùa miễu, kinh doanh thánh thần
Đổ vào thành phố kiếm ăn
Người lao động vẫn gian truân bọt bèo.
Sá chi cách biệt giàu nghèo,
Vô tâm lũ trẻ vèo vèo phóng xe
Lâu lâu có kẻ xa về
Lơ ngơ tìm hỏi đâu quê cũ mình?
Đâu là chỗ dựa tâm linh,
Chỉ còn tưởng bóng mơ hình đó thôi
Làng đô thị hóa mất rồi,
Tuổi già các cụ đứng ngồi đăm chiêu…
Trần Ngọc Hưởng
Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Thơm mùi rơm rạ quê.
Cả mùi cơm gạo mới,
Như rủ rê tôi về.
Bao tháng ngày tất bật,
Chộn rộn giữa phố người
Giây phút nào day trở
Thao thức giữa lòng tôi
Bóng dáng xưa cha mẹ,
Đơn sơ mái lá nghèo
Mà thiết tha nồng ấm
Hạnh phúc biết bao nhiêu
Dẫu lúc này ở đó
Người thân chẳng còn ai
Mà bao hình bóng cũ
Vẫn vấn vương tôi hoài
Bươn chải vì sinh kế,
Chèo chống mỏi mê rồi
Bìm bịp kêu nước lớn
Nào ta đỗ bến thôi*
Bếp phù sa lên khói,
Thúc giục gọi tôi về
Gần một đời lưu lạc,
Sao chưa trở lại quê?
* Bìm bịp kêu nước lớn em ơi
Buôn bán không lời chèo chống mỏi mê
(Ca dao)
Bao nhiêu ký ức một thời tuổi thơ
Thương tôi biết mấy dại khờ,
Bờm xanh ngựa tía dọc bờ sông chơi
Lâu rồi tưởng mới đây thôi
Đồng thơm hương lúa một thời đã xa
Trĩu hương ổi chín vườn nhà
Thơm từ lúc trẻ, lúc già vẫn thơm
Trốn tìm nhau núp gốc rơm,
Bạn đồng ấu cũ biết còn ai không?
Nôn nao nỗi nhớ se lòng
Cởi trần tắm gió tắm sông tràn trề
Lăn chưa hết một vòng bi,
Đạn bom đâu đã kéo về nơi nơi.
Bắt đầu một cuộc giạt trôi,
Tôi lăn lóc giữa phố người đó đây
Một viên phấn trắng cầm tay,
Áo cơm đè nặng thân gầy bao năm
Lắm phen nên tứ nên vần,
Tuổi thơ vọng mãi trong ngần thiết tha.
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi
Thơm mùi rơm rạ
Bếp lửa chiều lên khói,Thơm mùi rơm rạ quê.
Cả mùi cơm gạo mới,
Như rủ rê tôi về.
Bao tháng ngày tất bật,
Chộn rộn giữa phố người
Giây phút nào day trở
Thao thức giữa lòng tôi
Bóng dáng xưa cha mẹ,
Đơn sơ mái lá nghèo
Mà thiết tha nồng ấm
Hạnh phúc biết bao nhiêu
Dẫu lúc này ở đó
Người thân chẳng còn ai
Mà bao hình bóng cũ
Vẫn vấn vương tôi hoài
Bươn chải vì sinh kế,
Chèo chống mỏi mê rồi
Bìm bịp kêu nước lớn
Nào ta đỗ bến thôi*
Bếp phù sa lên khói,
Thúc giục gọi tôi về
Gần một đời lưu lạc,
Sao chưa trở lại quê?
* Bìm bịp kêu nước lớn em ơi
Buôn bán không lời chèo chống mỏi mê
(Ca dao)
Một thời đã xa
Một ngăn tủ nhỏ khóa rồi,Bao nhiêu ký ức một thời tuổi thơ
Thương tôi biết mấy dại khờ,
Bờm xanh ngựa tía dọc bờ sông chơi
Lâu rồi tưởng mới đây thôi
Đồng thơm hương lúa một thời đã xa
Trĩu hương ổi chín vườn nhà
Thơm từ lúc trẻ, lúc già vẫn thơm
Trốn tìm nhau núp gốc rơm,
Bạn đồng ấu cũ biết còn ai không?
Nôn nao nỗi nhớ se lòng
Cởi trần tắm gió tắm sông tràn trề
Lăn chưa hết một vòng bi,
Đạn bom đâu đã kéo về nơi nơi.
Bắt đầu một cuộc giạt trôi,
Tôi lăn lóc giữa phố người đó đây
Một viên phấn trắng cầm tay,
Áo cơm đè nặng thân gầy bao năm
Lắm phen nên tứ nên vần,
Tuổi thơ vọng mãi trong ngần thiết tha.
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi
Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014
Một thời đã xa - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Một ngăn tủ nhỏ khóa rồi,
Bao nhiêu ký ức một thời tuổi thơ
Thương tôi biết mấy dại khờ,
Bờm xanh ngựa tía dọc bờ sông chơi
Lâu rồi tưởng mới đây thôi
Đồng thơm hương lúa một thời đã xa
Trĩu hương ổi chín vườn nhà
Thơm từ lúc trẻ, lúc già vẫn thơm
Trốn tìm nhau núp gốc rơm,
Bạn đồng ấu cũ biết còn ai không?
Nôn nao nỗi nhớ se lòng
Cởi trần tắm gió tắm sông tràn trề
Lăn chưa hết một vòng bi,
Đạn bom đâu đã kéo về nơi nơi.
Bắt đầu một cuộc giạt trôi,
Tôi lăn lóc giữa phố người đó đây
Một viên phấn trắng cầm tay,
Áo cơm đè nặng thân gầy bao năm
Lắm phen nên tứ nên vần,
Tuổi thơ vọng mãi trong ngần thiết tha.
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014
Thơm mùi rơm rạ - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Thơm mùi rơm rạ
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Bếp lửa chiều lên khói,
Thơm mùi rơm rạ quê.
Cả mùi cơm gạo mới,
Như rủ rê tôi về.
Bao tháng ngày tất bật,
Chộn rộn giữa phố người
Giây phút nào day trở
Thao thức giữa lòng tôi
Bóng dáng xưa cha mẹ,
Đơn sơ mái lá nghèo
Mà thiết tha nồng ấm
Hạnh phúc biết bao nhiêu
Dẫu lúc này ở đó
Người thân chẳng còn ai
Mà bao hình bóng cũ
Vẫn vấn vương tôi hoài
Bươn chải vì sinh kế,
Chèo chống mỏi mê rồi
Bìm bịp kêu nước lớn
Nào ta đỗ bến thôi *
Bếp phù sa lên khói,
Thúc giục gọi tôi về
Gần một đời lưu lạc,
Sao chưa trở lại quê?
Trần Ngọc Hưởng
* Bìm bịp kêu nước lớn em ơi
Buôn bán không lời chèo chống mỏi mê
Ca dao
Thơm mùi rơm rạ
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Bếp lửa chiều lên khói,
Thơm mùi rơm rạ quê.
Cả mùi cơm gạo mới,
Như rủ rê tôi về.
Bao tháng ngày tất bật,
Chộn rộn giữa phố người
Giây phút nào day trở
Thao thức giữa lòng tôi
Bóng dáng xưa cha mẹ,
Đơn sơ mái lá nghèo
Mà thiết tha nồng ấm
Hạnh phúc biết bao nhiêu
Dẫu lúc này ở đó
Người thân chẳng còn ai
Mà bao hình bóng cũ
Vẫn vấn vương tôi hoài
Bươn chải vì sinh kế,
Chèo chống mỏi mê rồi
Bìm bịp kêu nước lớn
Nào ta đỗ bến thôi *
Bếp phù sa lên khói,
Thúc giục gọi tôi về
Gần một đời lưu lạc,
Sao chưa trở lại quê?
Trần Ngọc Hưởng
* Bìm bịp kêu nước lớn em ơi
Buôn bán không lời chèo chống mỏi mê
Ca dao
Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Còn đâu mái rạ chân rơm,
Lửa than nồi đất thơm cơm gạo mùa
Vườn nhà đã khách lạ mua,
Ao làng đã lấp, giếng chùa đã dơ …
Còn đâu võng nhịp ầu ơ,
Con chuồn chuồn ớt dật dờ đẩu đâu
Cái thời cắt cỏ chăn trâu,
Tàng cây phượng đỏ tình đầu nhóm nhen.
Còn đâu lối cỏ giăng mềm,
Lầu cao khuất mảnh trăng nghiêng bên trời.
Làng quê ơi! Tuổi thơ ơi!
Dần dần mất một khoảng trời thân quen
Còn đâu trời lộng bóng chim,
Gió tràn nâng cánh diều lên lưng trời,
Làng quê đã dự án rồi,
Hồn quê còn biết đâu nơi chốn về
Còn đâu lối tỉnh đường mê,
Sần sùi gốc rể tre quê dạt dào
Ta tìm ngược bến ca dao,
Nhặt hình bóng cũ ngọt ngào hồn quê
Trần Ngọc Hưởng
Còn đâu mái rạ chân rơm,
Lửa than nồi đất thơm cơm gạo mùa
Vườn nhà đã khách lạ mua,
Ao làng đã lấp, giếng chùa đã dơ …
Còn đâu võng nhịp ầu ơ,
Con chuồn chuồn ớt dật dờ đẩu đâu
Cái thời cắt cỏ chăn trâu,
Tàng cây phượng đỏ tình đầu nhóm nhen.
Còn đâu lối cỏ giăng mềm,
Lầu cao khuất mảnh trăng nghiêng bên trời.
Làng quê ơi! Tuổi thơ ơi!
Dần dần mất một khoảng trời thân quen
Còn đâu trời lộng bóng chim,
Gió tràn nâng cánh diều lên lưng trời,
Làng quê đã dự án rồi,
Hồn quê còn biết đâu nơi chốn về
Còn đâu lối tỉnh đường mê,
Sần sùi gốc rể tre quê dạt dào
Ta tìm ngược bến ca dao,
Nhặt hình bóng cũ ngọt ngào hồn quê
Trần Ngọc Hưởng
Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014
Thứ Bảy, ngày 09 tháng 8 năm 2014
* CON VỀ THĂM MẸ ... chùm thơ Trần Ngọc Hưởng
CON VỀ THĂM MẸ
Sông thao thiết chảy về đâu
Bê tông mấy nhịp qua cầu nước xuôi
Chuyến xe muộn tối ba mươi
Cúi đầu thảng thốt mẹ ơi con về .
Gác qua cơm áo bộn bề
Thức cùng mộng mị với quê đêm này
Mơ nâng nổi cánh diều bay
Để tìm nhặt lại chuỗi ngày hồng xưa.
Mai vàng nụ thắm nắng mưa
Bóng thanh xuân đã ngã mùa tàn phai
Ngủ mê rồi ngọn cỏ may
Con về thăm mẹ đầy tay mộng lành.
Mẹ đâu rồi cõi mù xanh
Một miền ký ức chợt thành khói hương
Giấu mình bóng nắng hình sương
Hương và khói cuộn bên vườn chiêm bao.
Khẽ khàng thôi, bước nhẹ nào
Nhà xưa còn giữ mãi màu nguyên sơ
Trời se se lạnh bao giờ
Khuya xa còn vọng tứ thơ tuyệt mù.
*
NGƯỢC BẾN CA DAO
Còn đâu mái rạ chân rơm
Lửa than nồi đất thơm cơm gạo mùa
Vườn nhà đã khách lạ mua
Ao làng đã lấp, giếng chùa đã dơ
Còn đâu võng nhịp ầu ơ
Con chuồn chuồn ớt dật dờ đẩu đâu
Cái thời cắt cỏ chăn trâu
Tàng cây phượng đỏ tình đầu nhóm nhen
Còn đâu lối cỏ giăng mềm
Lầu cao khuất mảnh trăng nghiêng bên trời
Làng quê ơi ! Tuổi thơ ơi
Dần dần mất một khoảng trời thân quen
Còn đâu trời lộng bóng chim
Gió tràn nâng cánh diều lên lưng trời
Làng quê đã dự án rồi
Hồn quê còn biết đâu nơi chốn về
Còn đâu lối tỉnh đường mê
Sần sùi gốc rễ tre quê dạt dào
Ta tìm ngược bến ca dao
Nhặt hình bóng cũ ngọt ngào hồn quê .
TRẦN NGỌC HƯỞNG
Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Còn đâu mái rạ chân rơm,
Lửa than nồi đất thơm cơm gạo mùa
Vườn nhà đã khách lạ mua,
Ao làng đã lấp, giếng chùa đã dơ …
Còn đâu võng nhịp ầu ơ,
Con chuồn chuồn ớt dật dờ đẩu đâu
Cái thời cắt cỏ chăn trâu,
Tàng cây phượng đỏ tình đầu nhóm nhen.
Còn đâu lối cỏ giăng mềm,
Lầu cao khuất mảnh trăng nghiêng bên trời.
Làng quê ơi! Tuổi thơ ơi!
Dần dần mất một khoảng trời thân quen
Còn đâu trời lộng bóng chim,
Gió tràn nâng cánh diều lên lưng trời,
Làng quê đã dự án rồi,
Hồn quê còn biết đâu nơi chốn về
Còn đâu lối tỉnh đường mê,
Sần sùi gốc rể tre quê dạt dào
Ta tìm ngược bến ca dao,
Nhặt hình bóng cũ ngọt ngào hồn quê
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014
Trần ngọc Hưởng
Đâu đoạn đường đê màu cỏ mượt,
Cào cào châu chấu rối bay mau
Chuồn chuồn cắn rốn mùa thơ dại
Đã lắng sâu vào cảnh bể dâu
Bỗng chốc làng quê biến mất dần,
Còn đâu bóng dáng bác nông dân
Đồng trên ruộng dưới chăm cày cấy,
Hạt dẻo hạt thơm gạo trắng ngần
Đường làng một thoáng bê tông hóa
Dế lửa dế than rặt dế Tàu
Tiếng gáy chạy pin trong hộp thiếc
Rẻ rè re … giả …, chán gì đâu!
Trẻ làng xao xác trôi vào phố
Kiếm sống lang thang đủ thứ nghề
Gạo chợ nước sông vùi quán bụi
Phút nào ngơ ngác nhớ làng quê
Gái làng biệt xứ ra thăm thẳm
Mất hút muôn trùng … tận đẩu đâu
Nhan sắc món hàng treo giá bán,
Cầm lên đặt xuống, trĩu lòng sầu
Có kẻ đội đơn đi khiếu kiện,
Dân thường ai khiến hóa dân oan
Người cày có ruộng còn đâu ruộng
Chìm nổi bao lâu cũng nhớ làng.
Trần ngọc Hưởng
Đâu đoạn đường đê màu cỏ mượt,
Cào cào châu chấu rối bay mau
Chuồn chuồn cắn rốn mùa thơ dại
Đã lắng sâu vào cảnh bể dâu
Bỗng chốc làng quê biến mất dần,
Còn đâu bóng dáng bác nông dân
Đồng trên ruộng dưới chăm cày cấy,
Hạt dẻo hạt thơm gạo trắng ngần
Đường làng một thoáng bê tông hóa
Dế lửa dế than rặt dế Tàu
Tiếng gáy chạy pin trong hộp thiếc
Rẻ rè re … giả …, chán gì đâu!
Trẻ làng xao xác trôi vào phố
Kiếm sống lang thang đủ thứ nghề
Gạo chợ nước sông vùi quán bụi
Phút nào ngơ ngác nhớ làng quê
Gái làng biệt xứ ra thăm thẳm
Mất hút muôn trùng … tận đẩu đâu
Nhan sắc món hàng treo giá bán,
Cầm lên đặt xuống, trĩu lòng sầu
Có kẻ đội đơn đi khiếu kiện,
Dân thường ai khiến hóa dân oan
Người cày có ruộng còn đâu ruộng
Chìm nổi bao lâu cũng nhớ làng.
Trần ngọc Hưởng
Thứ Tư, 23 tháng 7, 2014
Làng quê thương nhớ - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Làng quê thương nhớ
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Đâu đoạn đường đê màu cỏ mượt,
Cào cào châu chấu rối bay mau
Chuồn chuồn cắn rốn mùa thơ dại
Đã lắng sâu vào cảnh bể dâu
Bỗng chốc làng quê biến mất dần,
Còn đâu bóng dáng bác nông dân
Đồng trên ruộng dưới chăm cày cấy,
Hạt dẻo hạt thơm gạo trắng ngần
Đường làng một thoáng bê tông hóa
Dế lửa dế than rặt dế Tàu
Tiếng gáy chạy pin trong hộp thiếc
Rẻ rè re … giả ..., chán gì đâu!
Trẻ làng xao xác trôi vào phố
Kiếm sống lang thang đủ thứ nghề
Gạo chợ nước sông vùi quán bụi
Phút nào ngơ ngác nhớ làng quê
Gái làng biệt xứ ra thăm thẳm
Mất hút muôn trùng … tận đẩu đâu
Nhan sắc món hàng treo giá bán,
Cầm lên đặt xuống, trĩu lòng sầu
Có kẻ đội đơn đi khiếu kiện,
Dân thường ai khiến hóa dân oan
Người cày có ruộng còn đâu ruộng
Chìm nổi bao lâu cũng nhớ làng.
Trần ngọc Hưởng
Làng quê thương nhớ
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Đâu đoạn đường đê màu cỏ mượt,
Cào cào châu chấu rối bay mau
Chuồn chuồn cắn rốn mùa thơ dại
Đã lắng sâu vào cảnh bể dâu
Bỗng chốc làng quê biến mất dần,
Còn đâu bóng dáng bác nông dân
Đồng trên ruộng dưới chăm cày cấy,
Hạt dẻo hạt thơm gạo trắng ngần
Đường làng một thoáng bê tông hóa
Dế lửa dế than rặt dế Tàu
Tiếng gáy chạy pin trong hộp thiếc
Rẻ rè re … giả ..., chán gì đâu!
Trẻ làng xao xác trôi vào phố
Kiếm sống lang thang đủ thứ nghề
Gạo chợ nước sông vùi quán bụi
Phút nào ngơ ngác nhớ làng quê
Gái làng biệt xứ ra thăm thẳm
Mất hút muôn trùng … tận đẩu đâu
Nhan sắc món hàng treo giá bán,
Cầm lên đặt xuống, trĩu lòng sầu
Có kẻ đội đơn đi khiếu kiện,
Dân thường ai khiến hóa dân oan
Người cày có ruộng còn đâu ruộng
Chìm nổi bao lâu cũng nhớ làng.
Trần ngọc Hưởng
Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Mấy phen lưu lạc một phen về,
Chân đất đầu trần trở lại quê.
Cây lớn trôi sông hồi bến cũ*
Trải bao biến đổi sá chi hề.
Tìm bóng trâu già nhơi lại cỏ
Lòng còn đọng mãi dấu nằm xưa
Ơi hương cỏ dại hương rơm rạ
Hương lúa ba trăng buổi được mùa
Đâu chú dế mèn ri rỉ gáy,
Đoạn phiêu lưu ký chỉ tình cờ
Diều xưa uốn lượn oằn lưng gió
Mất hút đâu rồi với tuổi thơ
Ao làng hoa súng hoa sen nở,
Củ ấu củ co cả một thời
Mực tím mồng tơi lưu luyến quá,
Cặp bàng nón đệm vẫn chưa nguôi
Đâu rặng bần xanh gie sát rạch,
Đêm đêm đom đóm đậu huy hoàng
Cò con cu gáy về đâu cả
Mọi thứ không còn một bóng vang
Tòa ngang dãy dọc mà chi nhỉ
Lại để làng quê biến mất rồi
Lăn lóc bao năm tôi trở lại
Ngậm ngùi hoài niệm tuổi thơ tôi
Trần Ngọc Hưởng
* Đại mộc lưu giang bất đắc hồi cố giả: Cây lớn trôi sông khó
trở về được chốn xưa
Mấy phen lưu lạc một phen về,
Chân đất đầu trần trở lại quê.
Cây lớn trôi sông hồi bến cũ*
Trải bao biến đổi sá chi hề.
Tìm bóng trâu già nhơi lại cỏ
Lòng còn đọng mãi dấu nằm xưa
Ơi hương cỏ dại hương rơm rạ
Hương lúa ba trăng buổi được mùa
Đâu chú dế mèn ri rỉ gáy,
Đoạn phiêu lưu ký chỉ tình cờ
Diều xưa uốn lượn oằn lưng gió
Mất hút đâu rồi với tuổi thơ
Ao làng hoa súng hoa sen nở,
Củ ấu củ co cả một thời
Mực tím mồng tơi lưu luyến quá,
Cặp bàng nón đệm vẫn chưa nguôi
Đâu rặng bần xanh gie sát rạch,
Đêm đêm đom đóm đậu huy hoàng
Cò con cu gáy về đâu cả
Mọi thứ không còn một bóng vang
Tòa ngang dãy dọc mà chi nhỉ
Lại để làng quê biến mất rồi
Lăn lóc bao năm tôi trở lại
Ngậm ngùi hoài niệm tuổi thơ tôi
Trần Ngọc Hưởng
* Đại mộc lưu giang bất đắc hồi cố giả: Cây lớn trôi sông khó
trở về được chốn xưa
Thứ Năm, 17 tháng 7, 2014
Quê hương tuổi thơ - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Quê hương tuổi thơ
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Mấy phen lưu lạc một phen về,
Chân đất đầu trần trở lại quê.
Cây lớn trôi sông hồi bến cũ*
Trải bao biến đổi sá chi hề.
Tìm bóng trâu già nhơi lại cỏ
Lòng còn đọng mãi dấu nằm xưa
Ơi hương cỏ dại hương rơm rạ
Hương lúa ba trăng buổi được mùa
Đâu chú dế mèn ri rỉ gáy,
Đoạn phiêu lưu ký chỉ tình cờ
Diều xưa uốn lượn oằn lưng gió
Mất hút đâu rồi với tuổi thơ
Ao làng hoa súng hoa sen nở,
Củ ấu củ co cả một thời
Mực tím mồng tơi lưu luyến quá,
Cặp bàng nón đệm vẫn chưa nguôi
Đâu rặng bần xanh gie sát rạch,
Đêm đêm đom đóm đậu huy hoàng
Cò con cu gáy về đâu cả
Mọi thứ không còn một bóng vang
Tòa ngang dãy dọc mà chi nhỉ
Lại để làng quê biến mất rồi
Lăn lóc bao năm tôi trở lại
Ngậm ngùi hoài niệm tuổi thơ tôi
Trần Ngọc Hưởng
* Đại mộc lưu giang bất đắc hồi cố giả: Cây lớn trôi sông khó
trở về được chốn xưa
Quê hương tuổi thơ
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Mấy phen lưu lạc một phen về,
Chân đất đầu trần trở lại quê.
Cây lớn trôi sông hồi bến cũ*
Trải bao biến đổi sá chi hề.
Tìm bóng trâu già nhơi lại cỏ
Lòng còn đọng mãi dấu nằm xưa
Ơi hương cỏ dại hương rơm rạ
Hương lúa ba trăng buổi được mùa
Đâu chú dế mèn ri rỉ gáy,
Đoạn phiêu lưu ký chỉ tình cờ
Diều xưa uốn lượn oằn lưng gió
Mất hút đâu rồi với tuổi thơ
Ao làng hoa súng hoa sen nở,
Củ ấu củ co cả một thời
Mực tím mồng tơi lưu luyến quá,
Cặp bàng nón đệm vẫn chưa nguôi
Đâu rặng bần xanh gie sát rạch,
Đêm đêm đom đóm đậu huy hoàng
Cò con cu gáy về đâu cả
Mọi thứ không còn một bóng vang
Tòa ngang dãy dọc mà chi nhỉ
Lại để làng quê biến mất rồi
Lăn lóc bao năm tôi trở lại
Ngậm ngùi hoài niệm tuổi thơ tôi
Trần Ngọc Hưởng
* Đại mộc lưu giang bất đắc hồi cố giả: Cây lớn trôi sông khó
trở về được chốn xưa
Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Sóng sông Hồng đỏ quạch,
Huyết lệ xưa cuộn dòng.
Ánh hồng lên sử sách,
Hòa nhịp sóng biển Đông.
Sóng Thu Bồn quặn thắt,
Đau xót giấu vào lòng
Dâng trào bao u uất,
Hòa nhịp sóng biển Đông.
Sóng Cửu Long ngầu đục,
Tưởng như nghẹn mạch rồng
Tiếng tim người ấm ức
Hòa nhịp sóng biển Đông.
Bãi cát vàng chìm nổi,
Hoàng Sa lại Trường Sa
Từ khi quân giặc tới,
Bóng tối vẫn đen nhòa
Chúng đem cơn gió độc
Rài khắp biển quê mình
Giữa ngư trường thân thuộc
Hạ dàn khoan gian manh mi
Máy bay tàu chiến khủng,
Quần thảo cả ngày đêm
Chăm chăm chìa họng súng
Lấn chiếm biển láng giềng
Khiến đất bằng nổi sóng,
Chúng cấm biển cấm trời
Đường giao thương lồng lộng
Một mình độc chiếm thôi
Sóng biển Đông cuồng nộ,
Hòa nhịp sóng ba miền
Oằn mình trong bão tố,
Tổ quốc sẽ bình yên?
Trần Ngọc Hưởng
Sóng sông Hồng đỏ quạch,
Huyết lệ xưa cuộn dòng.
Ánh hồng lên sử sách,
Hòa nhịp sóng biển Đông.
Sóng Thu Bồn quặn thắt,
Đau xót giấu vào lòng
Dâng trào bao u uất,
Hòa nhịp sóng biển Đông.
Sóng Cửu Long ngầu đục,
Tưởng như nghẹn mạch rồng
Tiếng tim người ấm ức
Hòa nhịp sóng biển Đông.
Bãi cát vàng chìm nổi,
Hoàng Sa lại Trường Sa
Từ khi quân giặc tới,
Bóng tối vẫn đen nhòa
Chúng đem cơn gió độc
Rài khắp biển quê mình
Giữa ngư trường thân thuộc
Hạ dàn khoan gian manh mi
Máy bay tàu chiến khủng,
Quần thảo cả ngày đêm
Chăm chăm chìa họng súng
Lấn chiếm biển láng giềng
Khiến đất bằng nổi sóng,
Chúng cấm biển cấm trời
Đường giao thương lồng lộng
Một mình độc chiếm thôi
Sóng biển Đông cuồng nộ,
Hòa nhịp sóng ba miền
Oằn mình trong bão tố,
Tổ quốc sẽ bình yên?
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014
Hòa nhịp sóng biển Đông. - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Sóng sông Hồng đỏ quạch,
Huyết lệ xưa cuộn dòng.
Ánh hồng lên sử sách,
Hòa nhịp sóng biển Đông.
Sóng Thu Bồn quặn thắt,
Đau xót giấu vào lòng
Dâng trào bao u uất,
Hòa nhịp sóng biển Đông.
Sóng Cửu Long ngầu đục,
Tưởng như nghẹn mạch rồng
Tiếng tim người ấm ức
Hòa nhịp sóng biển Đông.
Bãi cát vàng chìm nổi,
Hoàng Sa lại Trường Sa
Từ khi quân giặc tới,
Bóng tối vẫn đen nhòa
Chúng đem cơn gió độc
Rài khắp biển quê mình
Giữa ngư trường thân thuộc
Hạ dàn khoan gian manh mi
Máy bay tàu chiến khủng,
Quần thảo cả ngày đêm
Chăm chăm chìa họng súng
Lấn chiếm biển láng giềng
Khiến đất bằng nổi sóng,
Chúng cấm biển cấm trời
Đường giao thương lồng lộng
Một mình độc chiếm thôi
Sóng biển Đông cuồng nộ,
Hòa nhịp sóng ba miền
Oằn mình trong bão tố,
Tổ quốc sẽ bình yên?
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Đất nước ngước nhìn hướng biển đông,
Mịt mùng sóng bủa thấy gì không?
Chia duyên một nửa con về biển,
Bố Lạc trùng khơi tạc dấu Rồng
Tay vẫy hàng ngàn đảo hiện ra,
Mài gươm tráng sĩ dưới trăng tà
Bạch long vĩ lượn mình trên biển,
Cồn Cỏ nổi chìm sóng trổ hoa
Dọc biển hàng ngàn đảo của ta,
Hòa chan máu lệ cát vàng pha
Hải âu xoãi cánh vờn lên sóng
Tổ quồc phà hơi thở ruột rà
Một nửa con theo gót mẹ về
Ba Vì núi cũ vẫn là quê
Ngóng chồng lòng mẹ kìa Đông hải,
Sóng bạc trơ gan đá vẹn thề
Đá vọng phu vời hướng đảo xa,
Mẹ Âu muôn thuở mắt không nhòa
Lòng tiên vọng một phương trời nhớ
Trỏ biển cho con dõi bóng cha
Biển cả đất liền và hải đảo,
Tiên Rồng từ ấy nối liền nhau
Hồn thiêng tổ quốc hồn dân tộc,
Không thể nào đem biếu giặc Tàu
Trần Ngọc Hưởng
Đất nước ngước nhìn hướng biển đông,
Mịt mùng sóng bủa thấy gì không?
Chia duyên một nửa con về biển,
Bố Lạc trùng khơi tạc dấu Rồng
Tay vẫy hàng ngàn đảo hiện ra,
Mài gươm tráng sĩ dưới trăng tà
Bạch long vĩ lượn mình trên biển,
Cồn Cỏ nổi chìm sóng trổ hoa
Dọc biển hàng ngàn đảo của ta,
Hòa chan máu lệ cát vàng pha
Hải âu xoãi cánh vờn lên sóng
Tổ quồc phà hơi thở ruột rà
Một nửa con theo gót mẹ về
Ba Vì núi cũ vẫn là quê
Ngóng chồng lòng mẹ kìa Đông hải,
Sóng bạc trơ gan đá vẹn thề
Đá vọng phu vời hướng đảo xa,
Mẹ Âu muôn thuở mắt không nhòa
Lòng tiên vọng một phương trời nhớ
Trỏ biển cho con dõi bóng cha
Biển cả đất liền và hải đảo,
Tiên Rồng từ ấy nối liền nhau
Hồn thiêng tổ quốc hồn dân tộc,
Không thể nào đem biếu giặc Tàu
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014
Huyền thoại Tiên Rồng - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Đất nước ngước nhìn hướng biển đông,
Mịt mùng sóng bủa thấy gì không?
Chia duyên một nửa con về biển,
Bố Lạc trùng khơi tạc dấu Rồng
Tay vẫy hàng ngàn đảo hiện ra,
Hòa chan máu lệ cát vàng pha
Hải âu xoải cánh vờn lên sóng
Tổ quốc phà hơi thở ruột rà
Một nửa con theo gót mẹ về
Ba Vì núi cũ vẫn là quê
Ngóng chồng lòng mẹ kìa Đông hải,
Sóng bạc trơ gan đá vẹn thề
Đá vọng phu vời hướng đảo xa,
Mẹ Âu muôn thuở mắt không nhòa
Lòng tiên vọng một phương trời nhớ
Trỏ biển cho con dõi bóng cha
Biển cả đất liền và hải đảo,
Tiên Rồng từ ấy nối liền nhau
Hồn thiêng tổ quốc hồn dân tộc,
Không thể nào đem biếu giặc Tàu
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Đối kháng từng trang sử thuộc làu,
Đã từ ngàn trước đến ngàn sau
Trải dài năm tháng không ngưng nghỉ,
Muôn thuở cha ông vẫn chống Tàu.
Đã từ ngàn trước đến ngàn sau
Trải dài năm tháng không ngưng nghỉ,
Muôn thuở cha ông vẫn chống Tàu.
Nhớ mãi ngàn năm cũ đọa đày,
Dân lành xuống biển lặn mò trai
Lên rừng săn kiếm ngà voi quý
Cống nạp thiên triều, kiếp khổ sai
Chống Tàu như quý bà Trưng Triệu,
Mãi mãi nêu gương giặc đến nhà
Trận địa chân voi dày xác chúng,
Sống còn dân nước sá chi ta
Dân lành xuống biển lặn mò trai
Lên rừng săn kiếm ngà voi quý
Cống nạp thiên triều, kiếp khổ sai
Chống Tàu như quý bà Trưng Triệu,
Mãi mãi nêu gương giặc đến nhà
Trận địa chân voi dày xác chúng,
Sống còn dân nước sá chi ta
Đánh Tàu buổi đó dòng Như Nguyệt,
Vẳng khúc thơ thần Nam đế cư …
Đầu sóng mãi còn loang máu giặc
Rì rầm tráng khúc tưởng chừng như
Vẳng khúc thơ thần Nam đế cư …
Đầu sóng mãi còn loang máu giặc
Rì rầm tráng khúc tưởng chừng như
Lao lên cọc nhọn đâm tàu giặc,
Nam Hán, Nguyên Mông máu hận tràn
Rửa kiếm bạc đầu bao tráng sĩ,
Ngút trào hào khí Bạch Đằng Giang
Nam Hán, Nguyên Mông máu hận tràn
Rửa kiếm bạc đầu bao tráng sĩ,
Ngút trào hào khí Bạch Đằng Giang
Nguyễn Trải đánh Tàu bằng ngọn bút
Nằm gai nếm mật cuộc trường chinh
Tàn binh bại tướng tha về cả,
Đến nước rồi, chưa hết giật mình
Nằm gai nếm mật cuộc trường chinh
Tàn binh bại tướng tha về cả,
Đến nước rồi, chưa hết giật mình
Áo trận nhuốm đen mùi thuốc súng,
Quang Trung cảm xúc biết bao lần
Bọn Tôn Sĩ Nghị tan hồn vía
Lội suối luồn rừng chạy thoát thân
Quang Trung cảm xúc biết bao lần
Bọn Tôn Sĩ Nghị tan hồn vía
Lội suối luồn rừng chạy thoát thân
Vận nước ngặt nghèo đâu thể khác,
Biển Đông dậy sóng nhói lòng đau.
Hôm nay triệu tấm lòng như một,
Giữ lấy non sông phải chống Tàu
Biển Đông dậy sóng nhói lòng đau.
Hôm nay triệu tấm lòng như một,
Giữ lấy non sông phải chống Tàu
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014
Vẳng khúc thơ thần Nam đế cư …- Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Vẳng khúc thơ thần Nam đế cư …
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Đối kháng từng trang sử thuộc làu,
Đã từ ngàn trước đến ngàn sau
Trải dài năm tháng không ngưng nghỉ,
Muôn thuở cha ông vẫn chống Tàu.
Nhớ mãi ngàn năm cũ đọa đày,
Dân lành xuống biển lặn mò trai
Lên rừng săn kiếm ngà voi quý
Cống nạp thiên triều, kiếp khổ sai
Chống Tàu như quý bà Trưng Triệu,
Mãi mãi nêu gương giặc đến nhà
Trận địa chân voi dày xác chúng,
Sống còn dân nước sá chi ta
Đánh Tàu buổi đó dòng Như Nguyệt,
Vẳng khúc thơ thần Nam đế cư …
Đầu sóng mãi còn loang máu giặc
Rì rầm tráng khúc tưởng chừng như
Lao lên cọc nhọn đâm tàu giặc,
Nam Hán, Nguyên Mông máu hận tràn
Rửa kiếm bạc đầu bao tráng sĩ,
Ngút trào hào khí Bạch Đằng Giang
Nguyễn Trải đánh Tàu bằng ngọn bút
Nằm gai nếm mật cuộc trường chinh
Tàn binh bại tướng tha về cả,
Đến nước rồi, chưa hết giật mình
Áo trận nhuốm đen mùi thuốc súng,
Quang Trung cảm xúc biết bao lần
Bọn Tôn Sĩ Nghị tan hồn vía
Lội suối luồn rừng chạy thoát thân
Vận nước ngặt nghèo đâu thể khác,
Biển Đông dậy sóng nhói lòng đau.
Hôm nay triệu tấm lòng như một,
Giữ lấy non sông phải chống Tàu
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Tổ quốc đất trời biển đảo
Núi sông đều có linh hồn
Nước mắt mồ hôi xương máu
Cha ông làm đẹp quê hương
Núi sông đều có linh hồn
Nước mắt mồ hôi xương máu
Cha ông làm đẹp quê hương
Biển Đông muôn trùng sóng nổi,
Người xưa khăn gói ra hòn
Đánh cược mình cùng may rủi
Gia tài để lại cháu con
Vạn thuở ngư dân bám biển,
Giữ thềm lục địa khơi xa,
Nhộn nhịp đoàn thuyền cập bến,
Chở no ấm lại muôn nhà.
Người xưa khăn gói ra hòn
Đánh cược mình cùng may rủi
Gia tài để lại cháu con
Vạn thuở ngư dân bám biển,
Giữ thềm lục địa khơi xa,
Nhộn nhịp đoàn thuyền cập bến,
Chở no ấm lại muôn nhà.
Chốc bỗng hiện loài giặc lạ
Hầm hè đến cắm giàn khoan.
Tàu chiến máy bay đủ cả,
Đánh rơi mặt nạ bạn vàng…
Hầm hè đến cắm giàn khoan.
Tàu chiến máy bay đủ cả,
Đánh rơi mặt nạ bạn vàng…
Mới hiểu ai yêu tổ quốc
Một lời thực dạ thốt ra
Hơn kẻ nin câm hột thóc
Trước an nguy của nước nhà
Một lời thực dạ thốt ra
Hơn kẻ nin câm hột thóc
Trước an nguy của nước nhà
Xin chớ ươn hèn sợ giặc
Nhuốc nhơ hào khí cha ông
Làm quỷ nước Nam dẫu mất,
Vẫn hơn thuộc Bắc hóa rồng
Nhuốc nhơ hào khí cha ông
Làm quỷ nước Nam dẫu mất,
Vẫn hơn thuộc Bắc hóa rồng
Trần Ngọc Hưởng
Yêu tổ quốc - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG Tổ quốc đất trời biển đảo Núi sông đều có linh hồn Nước mắt mồ hôi xương máu Cha ông làm đẹp quê hương Biển Đông muôn trùng sóng nổi, Người xưa khăn gói ra hòn Đánh cược mình cùng may rủi Gia tài để lại cháu con Vạn thưở ngư dân bám biển, Giữ thềm lục địa khơi xa, Nhộn nhịp đoàn thuyền cập bến, Chở no ấm lại muôn nhà. Chốc bỗng hiện loài giặc lạ Hầm hè đến cắm giàn khoan. Tàu chiến máy bay đủ cả, Đánh rơi mặt nạ bạn vàng… Mới hiểu ai yêu tổ quốc Một lời thực dạ thốt ra Hơn kẻ nin câm hột thóc Trước an nguy của nước nhà Xin chớ ươn hèn sợ giặc Nhuốc nhơ hào khí cha ông Làm quỷ nước Nam dẫu mất, Vẫn hơn thuộc Bắc hóa rồng Trần Ngọc Hưởng |
Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Em lên xe cưới nhà chồng
Đón dâu về tận chợ Giồng Ông Huê
Hiểu rồi hai chữ vu quy,
Đã đi là một lần đi không về
Đón dâu về tận chợ Giồng Ông Huê
Hiểu rồi hai chữ vu quy,
Đã đi là một lần đi không về
Và ta cũng một lần đi
Tha hương khuất nẻo xuân thì mù tăm
Vắng em khuyết cả trăng rằm
Mịt mờ chốn cũ mười năm chưa về
Thơ tình một thuở đam mê,
Cuốn màu khói nhạt lòng ê ẩm buồn
Năm mươi năm lẻ vấn vương,
Tóc thề cửa lớp sân trường còn bay
Tha hương khuất nẻo xuân thì mù tăm
Vắng em khuyết cả trăng rằm
Mịt mờ chốn cũ mười năm chưa về
Thơ tình một thuở đam mê,
Cuốn màu khói nhạt lòng ê ẩm buồn
Năm mươi năm lẻ vấn vương,
Tóc thề cửa lớp sân trường còn bay
Gò Công Đông, Gò Công Tây,
Dưng không lòng bỗng đong đầy dư ba
Tuổi hồng, tuổi ngọc, tuổi hoa,
Nhìn nhau một thoáng… đã là chiêm bao
Dưng không lòng bỗng đong đầy dư ba
Tuổi hồng, tuổi ngọc, tuổi hoa,
Nhìn nhau một thoáng… đã là chiêm bao
Phù vân một thuở cõi nào
Đắng cay trót mượn, ngọt ngào lỡ vay
Em cho ta chút men cay
Đèn chong mắt thức đủ say cùng đời
Đắng cay trót mượn, ngọt ngào lỡ vay
Em cho ta chút men cay
Đèn chong mắt thức đủ say cùng đời
Chung một cái tên
Tên em làm bút danh anh,
Trước còn chập chững sau thành tự nhiên.
Sáu mươi năm riết rồi quen,
Tự bao giờ đã thành tên anh rồi
Trước còn chập chững sau thành tự nhiên.
Sáu mươi năm riết rồi quen,
Tự bao giờ đã thành tên anh rồi
Cổng trường cửa lớp giờ chơi,
Tóc thề che rợp một thời hoa niên
Gò Công phố biển êm đềm,
Bảy năm còn một cái tên thân tình
Tóc thề che rợp một thời hoa niên
Gò Công phố biển êm đềm,
Bảy năm còn một cái tên thân tình
Cái tên bùa phép hiển linh,
Cho anh nằm dưới cội tình võng đưa
Vườn xưa khuất dáng người xưa,
Vẫn còn cay đắng chát chua ru mình
Cho anh nằm dưới cội tình võng đưa
Vườn xưa khuất dáng người xưa,
Vẫn còn cay đắng chát chua ru mình
Vượt qua đã mấy thác gành,
Còn đây lúng liếng mắt xinh em cười
Cho dù bóng giạt hình trôi,
Ngậm ngùi nghìn ký ức đời nhớ quên
Còn đây lúng liếng mắt xinh em cười
Cho dù bóng giạt hình trôi,
Ngậm ngùi nghìn ký ức đời nhớ quên
Ta còn chung một cái tên,
Còn chung muôn dặm bồng bềnh nhân gian
Bao phen lòng chợt bàng hoàng,
Khi lần tay giở lại trang tình đầu
Còn chung muôn dặm bồng bềnh nhân gian
Bao phen lòng chợt bàng hoàng,
Khi lần tay giở lại trang tình đầu
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi
Nguồn: Tác giả gửi
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)