Chẳng thể
Người lính già trở lại
Lúa đã xanh mịt trời
Gậy tre dò dấu cũ
Thoáng mùi máu, mồ hôi...
Gió Tháp Mười thổi lộng
Chiều biên giới rưng buồn
Trời khóc hay người khóc?
Tỏ mờ muôn hạt sương!
Hạt nào rơi thấm mộ
Nhoè ướt tiếng chuông chùa
Khơi lên dòng ký ức
Người nằm xuống đêm xưa...
Hạt nào rơi bất chợt
Bao đồng đội khuất chìm
Đáy mương hay lòng rạch
Mơ hồ đâu tuổi tên!
Hạt nào, hạt nào nhỉ!
Không đếm hết được đâu
Độ lượng lòng đất mở
Ôm vào bao vết đau
Anh tìm về chốn cũ
Lòng chẳng thể nguôi quên
Bốn mươi năm dai dẳng
Lòng chẳng thể bình yên
Láng Sen 21- 4 - 2011
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét