Nhạt nhoà cạn bóng đa xưa
Phôi pha sen muộn ao chùa vãn hoa
Có gì day dứt mãi ta
Một đời lưu lạc giạt xa quê nghèo!
Khế vàng đâu tiếng quạ kêu
Khuất chìm cả bước liêu xiêu mẹ về
Trông vời con nước xuôi quê
Thương ta ăn phải bùa mê thị thành!
Không ai tát nước đầu đình
Áo xưa vẫn quyến chặt cành hoa sen
Phố khuya nhoè nhoẹt ánh đèn
Khói rơm con cúi lửa nhen , cháy hoài..
Nhân tình lắm nỗi đắng cay
Làng xưa vơi tháng cạn ngày vẫn xa
Ngày đi qua, tháng đi qua,
Từ trong ngõ chợ ngóng ra chân trời
Ta tìm lại mãi chiếc nôi
Tha hương cuối biển đầu trời, tìm đâu ?
Ngọt ngào bờ mía bụi rau
Ta còn rối tóc bạc đầu .. làng ơi !..
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét