Khói lam chiều tuổi thơ tôi
Lâu rồi mái ấm bỗng thôi la đà
Thời đô thị hoá, quê ta
Bếp rơm bếp củi đã lả… thời xưa
Cái thời đội nắng hứng mưa
Mái tranh xen mái lá dừa… từng vuông
Hoạ hoằn mái ngói âm dương
Bếp nồng lửa đượm khói vương mái chiều
Luồn kim se chỉ tình nghèo
Cầu ao ruộng lúa vòng vèo chân đê
Mây trôi bèo giạt ai về
Thì theo hướng ngọn khói quê…mà lần
Để tìm hơi ấm nghĩa ân
Mẹ đa đoan với nợ nần áo cơm
Với bao lẫn lộn vui buồn
Ngổn ngang trăm nỗi… theo đường khói dâng
…Bây giờ nhà hộp, nhà tầng
Mái quê đã hoá mái bằng nguy nga
Bếp toàn bếp điện, bếp ga
Tìm đâu ra chốn la đà… khói xưa!
Về bên Sông Lấp thẫn thờ
Gối đầu tiếng ếch mà mơ con đò
Khói chờn vờn tuổi vô lo
Từ trong ký ức vòng vo… hiện về!
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét