Mảnh trời thơ
Tranh Bạch Lan
Trọn cả đời ta luôn gắn bó
Đôi dòng Vàm Cỏ mảnh trời thơ
Bén duyên từ dạo còn gian khó
Gồng gánh nuôi nhau đến tận giờ
Bốn mươi năm lẻ luôn tha thiết
Luyến nắng Tân An gió Thủ Thừa
Chiều muộn qua cầu mưa Bến Lức
Mùa thơm tới rộ chín vàng trưa
Bất chợt Kỳ Son ngày ghé lại
Đồng xa trĩu hạt lúa thơm nồng
Còn chăng vết tích trang hiền sĩ
Đâu Vọng Mai đình dáng Nguyễn Thông
Đứng lặng bao phen vàm Nhựt Tảo
Nhặt con sóng cũ nước còn sôi
Ánh trăm năm lẻ tàu Hi vọng
Cháy đỏ mặt sông mát dạ người
Rải ánh trăng thanh Huê Mỹ Thạnh
Nhịp nhàng sóng lúa dập dờn trôi
Chưa quên dấu cũ thời binh lửa
Nhành lúa máu loang nắng mật ngời
Nghĩa binh Cần Giuộc còn vang bóng
Giữa tiếng chuông chùa Tôn Thạnh buông
Đâu dáng cụ Đồ đang giảng sách
Tôn vinh đạo lý luận văn chương
Về Kinh Nước Mặn qua Cần Đước
Ăn gạo Nàng Thơm nhớ Chợ Đào
Miền Hạ thuyền ai còn gác máy
Lục bình tím rịm khúc ca dao
Vỏ lải cùng ta từng hít thở
Hương tràm Tân Thạnh gác kèo ong
Nóp bàng khép vội đêm trôi nổi
Ôm cánh sen hoang ngủ giữa đồng
Ân tình sâu nặng cùng năm tháng
Thành phố Tân An ngập ánh đèn
Gió thổi bờ kè ngàn gió lộng
Cùng ta chong mắt đón trăng lên
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét