Hồn quê kiểng vốn không mùa
Tắm bao mưa nắng nắng mưa vẫn là...
Về Tân Châu chợt hiểu ra
Ai cho ta một đoá hoa tâm hồn!
Vào chùa lạy Phật thắp hương
Gió biên thuỳ thổi réo hồn người xưa
Rì rầm lẫn tiếng gươm khua
Tiếng bom đạn một thời vừa đi qua
Dẫu là Thị xã nguy nga
Phố phường dài rộng, dãy toà dọc ngang
Cũng khôn dứt được âm vang
Một vùng đồn thủ gian nan ngàn đời!
Cánh vàng điên điển khoe tươi
Bồn bồn, củ ấu… ánh ngời tình quê
Tiếng đờn vẫn dạo cống xê…
Nước theo mùa cá linh về đông ken
Vượt đầu sóng dữ lúa lên
Trăng hiền một mảnh treo trên mái chùa
Em về hoa nhãn nở chưa?
Ầu ơ nhịp võng đong đưa nhịp đời!
Tân Châu đất địa đầu ơi!
Hồn quê kiểng đó khó nguôi lòng này
Nối dây chắp cánh diều bay
Lung linh là bọt rượu đầy hồn quê
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét