Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2011

Thơ viết lúc về hưu

                                     Tranh Ái Lan 

Bốn mươi năm nghiệp chèo đò 

Mỗi năm một lớp học trò sang sông

Sáu mươi… tóc ngả màu bông

Ta về làm một lão nông khù khờ



Chẳng còn nhạc, chẳng còn thơ

Cuộc trà tiêu khiển, ván cờ giải lao…

Muốn tìm đến thú vui nào

Cũng đều châm bẩm nhắm vào… lương hưu!



Vài triệu đồng nghĩa gì đâu

Giữa thời củi quế gạo châu từng ngày!

Đời ta thực sự từ đây

Cận kề chồng vợ, sum vầy cháu con…



Một vòng hoa giáp đã tròn

Bàn tay phấn đã nhẵn mòn bàn tay!

Ngọt ngào xen lẫn đắng cay

Đục trong thế sự vần xoay thế tình



Lại chen lấn giữa thị thành

Bốn bề phố dội xập xình âm vang

Người ta ngước mặt xênh xang

Bốn bề thiên hạ mở mang tưng bừng



Mà mình trở lại nông dân

Dừng chân giũ bụi phong trần mà thương

Phù sinh chèo nốt đoạn đường

Trước làn sóng cả đại dương… giật mình!

Trần Ngọc Hưởng

               


              

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét