Trắng đêm mưa bụi nhạt nhoà
Ta ngồi đối ẩm cùng ta… một mình!
Hình sương bóng khói mong manh
Đưa nhau vào cõi lặng thinh u buồn
Tha phương ký ức cố hương nhen lời
Sinh ta chốn ấy đây rồi
Đường làng, ngõ xóm, … đất trời hoang sơ
Con đường giữa thực và mơ
Khói rơm tàu chuối câu thơ bồng bềnh
Cỏ mềm giữa nhớ và quên
Nổi chìm cơm áo oan khiên ngậm ngùi
Ta đi giữa lở và bồi
Giựt mình ngoảnh lại nửa đời dại khôn
Tiếng bìm bịp đỏ chiều hôm
Còn vương vấn sợi khói rơm thiếu thời
Quê nhà trăng sáng nghiêng soi
Ta thêm thấu hiểu niềm vui nỗi buồn
Bước nào bước dại bước khôn
Bước quay quắt với áo cơm gập ghềnh
Bao lần chân vấp bon chen
Phố người mưa ướt trời đêm tư bề
May mà còn có bóng quê
Mở cho ta một góc về bình yên
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét