MỘT CÕI ĐI VỀ
Tranh Nguyễn Trung
Thì thôi đã tuyệt mù xa
Mênh mang những gió, bao la những trời
Lìa quê tuổi mới lên mười
Ruổi giong từ đó nổi trôi bồng bềnh
Muôn vàn kỷ niệm chông chênh
Biết thương quê, tuổi lớn lên … quặn lòng
Xứ người mấy đận long đong
Mượn làn mây trắng vời trông quê nhà!
Lần hồi ngày muộn mưa sa
Nhà xưa mẹ nối gót cha về trời
Ngoằn ngoèo hương khói chơi vơi
Chốn này vẫn một mình tôi lạc loài
Góp gom yêu dấu tháng ngày,
Tôi về với cuộc vần xoay cõi mình
Nuôi thơ chiu chắt giọt tình
Hoa tiên lưu nét trời dành đâu đây
Vòm trời quê thức đêm ngày
Khói tâm linh lãng đãng bay bốn bề
Cho tôi một cõi đi về
Đong đưa hồn mộng bên lề tha hương
TRẦN NGỌC HƯỞNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét