Tôi từ gốc rạ lớn lên
Mắm kho muối quẹt rau dền mồng tơi
Má còng lưng đội mưa rơi
Theo ba thá ví một đời… ruộng sâu
Tôi còn khét nắng hôi trâu
Tắm bao năm vẫn hụp đầu… sông quê
Ăn bao thuốc lú bùa mê
Tha hương còn vọng nẻo về cố hương!
Quê nhà ngày mỗi xa hơn
Mùi thơm bùn đất bồn chồn khôn nguôi
Ngu ngơ phố chợ đông người
Giật mình ngoái lại đâu nơi trở về?
Lạc loài từ phút ra đi
Mưu sinh đất khách biết khi nào dừng
Tư bề kẻ lạ người dưng
Chốn chôn nhau chợt rưng rưng đáy lòng
Tình quê như thể dòng sông
Nước trôi chảy mãi vẫn không đến bờ
Thơm vào tận đáy giấc mơ
Cho tôi trọn một tứ thơ nhớ nhà
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét