Từ làm con đến làm ông
Ta đi vừa giáp một vòng sáu mươi
Một vòng hoa giáp cõi đời
Đôi môi nếm đủ khóc cười nghĩa ân
Từ Canh Dần đến Canh Dần
Ta đi giáp sáu mươi năm bềnh bồng
Trải xuân hè, trải thu đông
Con thuyền khua khoắng trên sông mái chèo
Cuộn dây lặng nhớ cánh diều
Lên cao chất chứa bao điều gió mưa
Niềm đau này nỗi khổ xưa
Cung đàn lữ thứ nghiêng đưa giọt buồn
Lo toan nặng gánh đời thường
Quẩn quanh manh áo miếng cơm vô tình
Ai đi hái lộc cầu vinh
Ta về kết hạt tình thành chuỗi đeo!
Biết tìm đâu một chốn neo?
Thuyền trôi mãi phía eo sèo… nhân gian!
Ai đi dạm ngọc mua vàng
Ta về thắp một nén nhang tự tình…
Chỉ cần có em và anh
Mấy gian khó cũng đủ thành bài thơ
Mấy mồ hôi cũng quánh khô
Một đời lặn lội sông hồ nuôi nhau!
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét