Tiếng thời gian
Tranh Ái Lan
Ta tìm về ngắm trăng niên thiếu
Vành vạnh một khuôn rải ánh vàng
Chao chát sông Tiền văng vẳng sóng
Bất ngờ đánh thức tiếng thời gian
Đôi bờ bên lở bên bồi đắp
Ký ức chưa mờ dấu biển dâu
Mưa nắng dãi dầm bao sự thế
Lòng ta chai sạn đã bao lâu?
Không thân đất trích sao mòn mỏi
Hát giữa cơn say Biệt xứ hành
Lăn lóc phố người từ mấy thuở
Dõi tìm may gặp mắt trăng xanh
Lững thững như người đi hóng gió
Một mình to nhỏ với hư không
Một mình thức với đêm hào phóng
Chợt nhớ bâng quơ khói đốt đồng
Chợt nhớ bâng quơ mùa tuổi dại
Cánh chuồn chuồn ớt thảnh thơi bay
Còn đây chỉ nửa chiều dâng xuống
Biết kiếm đâu ra nửa sớm mai!
Sớm mai của một thời rơm rạ
Tre trúc hồn nhiên rất đỗi gần
Rất đỗi bình yên và rất đỗi…
Miền trăng niên thiếu quá thanh tân
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét