Chiều thu Hà Nội
Nhô cao phố Phái mái cong
Nghìn năm tạo một dáng Rồng thăng hoa
Cốm Vòng hương thoảng mơ xa
Lá sen gói mở thơm tà áo say
Chùa Một Cột đóa sen bay
Còn chăng dáng Phật dắt tay Vua về
Tiếng chuông hun hút lòng quê
Giật mình nghe hẫng bốn bề sắc không
Bóng rùa Văn Miếu mai cong
Trượt chân mấy lớp hưng vong vương triều
Áo chầu chỉ thắm đường thêu
Câu Kiều ấm cả tiếng chiều ai ru
Liễu Hồ Tây chớm sang thu
Dễ đâu nói được lời từ biệt nhau
Trời thăm thẳm đất xôn xao
Ba mươi sáu phố phố nào cũng xanh
Trà hương nâng cốc đi anh
Qua ngõ khuất lượn đường quanh ta cùng
Cầm tay đàn gẩy phím rung
Thôi đành để gió muôn trùng cuốn đi
Vịn vào một khúc Đường thi
Ả Đào hồn Việt nói gì với tôi?
Lắng nghe Hà Nội lở bồi
Phủ vùng ký ức, một trời tương lai...
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét